Giang Mộ Trì đau đầu buông khăn lông đi túm cô, "Quyển Quyển, chúng ta về trên giường ngủ, trên mặt đất lạnh."
"Chị không cần, chị muốn đi ngủ." Kiều Dư An gắt gao bắt lấy chăn, như thế nào cũng không chịu rời đi, Giang Mộ Trì bất đắc dĩ ngồi ở mép giường nhìn, uống rượu xong thành cái đức hạnh này mà cũng dám đi uống rượu, đúng là điên rồi.
Cuối cùng Giang Mộ Trì không thể không cậy mạnh ép người bế lên giường, lại đắp chăn cho cô, một lần nữa giặt khăn lông tới lau mặt, khăn ướt mát mẻ lau làm Kiều Dư An cảm thấy đặc biệt thoải mái, bắt lấy tay Giang Mộ Trì, "Ở đây một chút, chỗ này còn muốn, đừng đi mà."
Cọ tới cọ lui cuối cùng khăn lông cũng trở nên nóng, Kiều Dư An bắt đầu ghét bỏ, "Nóng quá, từ bỏ." Ném khăn lông ra lại chui vào trong chăn.
Giang Mộ Trì kéo chăn xuống một chút miễn cho cô thấy ngợp, lại bị cô đảo một cái bắt được tay, dán tới trên mặt, "Thật mát mẻ mà." Kiều Dư An giống như tên tiểu ngốc tử nhắm mắt ngây ngô cười, khiến Giang Mộ Trì vừa tức lại vừa buồn cười, một tay lấy di động từ túi ra quay một cái video, chờ đến khi cô tỉnh không biết sẽ là cái biểu tình gì.
"Chị nóng quá đi." Vốn dĩ còn ôm chặt cái chăn không buông đột nhiên lại xốc chăn lên, tay chân vô cùng không thành thật đá chăn sang một bên, sau đó bắt đầu cởi nút, lay lay cổ áo, "Cẩm Cẩm, mở điều hoà."
Giang Mộ Trì lạnh mắt nhìn, đây ở nhà thì cũng thôi đi nhưng ý thức của cô rõ ràng vẫn còn đang ở bên ngoài, thế mà dám cởi bỏ nút áo, xem ra không dạy bảo cô một trận liền không biết trời cao đất rộng.
Giang Mộ Trì bắt lấy tay cô, "Kiều Dư An, em nhìn rõ ràng anh là ai?"
"A?" Kiều Dư An mở to mắt nỗ lực ghi nhận nam nhân, cuối cùng hì hì nở nụ cười, từ trên giường ngồi quỳ lên ôm lấy cổ hắn, "Ông xã, sao anh lại đến đây, anh cũng đến uống rượu sao, em với anh cùng uống."
"Xem ra em còn nhận thức được anh là ai, vì sao lại uống rượu?" Giang Mộ Trì bị cô kéo ngồi vào trên giường, giữ chặt cằm cô, đen mặt chất vấn.
"Uống thật ngon nha, anh muốn uống một chút hay không, em quen biết ông chủ." Kiều Dư An vô cùng ngang tàng.
"Thắt nút áo lại." Giang Mộ Trì sắc mặt càng thêm đen, ngay cả ông chủ cũng quen biết, còn không biết đã tới bao nhiêu lần, xem ra là hắn quản quá lỏng.
"Ô ô ô, anh đừng hung dữ như vậy." Đôi mắt Kiều Dư An bịt kín một tầng hơi nước, ở dưới uy áp của Giang Mộ Trì chầm chậm thắt lại nút áo, thắt tới viên cuối cùng sau đó mắt trông mong nhìn Giang Mộ Trì, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng thương làm Giang Mộ Trì thật sự tức giận không nổi.
"Ông xã, em buồn ngủ quá, chúng ta ngủ đi." Kiều Dư An dường như đã đánh hơi được nguy hiểm, lúc này đi ngủ vẫn là tốt nhất, ngủ rồi sẽ không bị ai mắng.
"Không phải muốn uống rượu sao?"
"Không uống nữa, ngủ ngủ." Kiều Dư An từ trong lòng ngực Giang Mộ Trì rụt trở về nằm trên giường, còn tự đắp chăn cho chính mình, ngoan ngoan ngoãn ngoãn lộ ra đôi mắt.
"Ngủ ngon nha." Sau đó nhắm mắt lại.
Giang Mộ Trì nhìn một hồi, khom lưng cúi đầu tới gần cô, "Quyển Quyển, tốt nhất em tỉnh dậy trễ, nếu không chúng ta sẽ tính cho rõ ràng chuyện này."
Thanh âm truyền vào lỗ tai Kiều Dư An, cô ở trong chăn khẽ rùng mình một cái, sờ sờ lỗ tai rồi dùng chăn che lại toàn bộ mình.
Giang Mộ Trì thấy cô ngủ mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để người đi hỏi thăm một chút mới biết được giữa trưa trở về nhà cô lại tới công ty Kiều Thừa Tu, nhưng này hẳn là không có vấn đề gì đi, bất quá bảo vệ nói lúc ra khỏi cửa có một người con trai đuổi theo cô, chẳng lẽ là do chuyện của người con trai kia?
Giang Mộ Trì không phải con giun trong bụng Kiều Dư An, thật đúng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ cô tỉnh chủ trì công đạo.
Buổi tối lúc Giang Mộ Trì chuẩn bị nghỉ ngơi, Kiều Dư An vẫn không có tỉnh, uống say như vậy không biết khi nào mới có thể tỉnh nữa.
Cảm giác say rượu thật sự vô cùng tệ, lúc cô tỉnh lại vô cùng đau đầu, mở to mắt nhìn trong phòng vẫn là một mảnh đen nhánh, cô đã quên hôm nay là hôm nào, tay sờ sang bên cạnh một chút, sờ đến Giang Mộ Trì, đầu óc cô giống như nổ tung, cô có chút quên chính mình đã trở về.
Kiều Dư An thật cẩn thận rụt tay lại, sờ soạng xuống giường kéo bức màn ra một chút, ánh sáng bên ngoại chiếu rọi vào, cuối cùng cô cũng tìm được di động nhìn thoáng qua, mới bốn giờ năm mươi.
Chỉ là cô có chút đói bụng, đêm qua không có ăn cơm lại uống nhiều rượu như vậy, hiện tại bụng trống trơn, chết đói. Liếc liếc mắt nhìn Giang Mộ Trì trên giường một cái, vẫn còn ngủ, cô cũng mặc kệ, tự mình xuống lầu rửa mặt mò đến phòng bếp tìm bánh mì ăn, vẫn là cái này ngắn gọn tiện lợi nhất, cũng không cần lo lắng sẽ thiêu luôn phòng bếp.
Mới ăn được lửng dạ, vốn còn muốn tìm chút đồ vật ăn, Giang Mộ Trì đột nhiên mở miệng thiếu chút nữa hù chết cô.
"Biết đói bụng?"
"A, sao anh đi lại không có âm thanh?" Kiều Dư An vỗ ngực, người này cũng quá doạ người đi, đi đường không có âm thanh còn đột nhiên lên tiếng.
"Em ăn quá chuyên chú." Giang Mộ Trì đi tới cũng ngồi xuống, "Ngày hôm qua em làm cái gì còn nhớ rõ chứ?"
"À, em......" Kiều Dư An cuộn chặt ở trên ghế như chim cút, chỗ nào còn có nửa điểm kiêu ngạo ngày xưa, bị bắt được uống say không còn biết gì, hình như so với gia quy có chút không phù hợp.
Giang Mộ Trì gõ gõ cái bàn, tiếng vang thanh thuý như nện trong lòng Kiều Dư An, "Đã xảy ra chuyện gì, đáng giá để em uống nhiều như vậy?
"Thật sự không có gì, chỉ là em đã lâu không uống rượu nên uống nhiều quá, em lần sau sẽ chú ý." Chỗ nào giống như cô nói chứ, chuyện ngu xuẩn như vậy cô không thể không hận trên thế không ai nhớ rõ, ngay cả chính mình cũng hận sao lại không mất trí nhớ đi.
"Em cảm thấy anh sẽ tin?" Đôi mắt Giang Mộ Trì tối tăm thâm thuý, như liếc mắt một cái có thể nhìn thấu nội tâm người khác.
Kiều Dư An bị nhìn đến không tự nhiên, có chút thẹn quá hoá giận, ngữ khí không tốt lắm, "Em đã nói không có gì, anh không cần lo cho, em lần sau sẽ không uống nhiều như vậy." Kiều Dư An ném xuống câu này liền chạy lên lầu, động tác rất lớn, thanh âm lộc cộc truyền đến tựa hồ mang theo tức giận của cô.
Giang Mộ Trì có chút ngây người, cho tới nay tính cách Kiều Dư An đều rất tốt, nháo thế nào cũng sẽ không tức giận, hôm nay sao lại tức giận như vậy? Điều này quá khác thường, nói không có chuyện gì hắn không có khả năng tin tưởng.
Nếu không muốn nói vậy chỉ có thể tự mình đi hỏi thăm, giờ này trời cũng đã sáng, Giang Mộ Trì không quay về phòng nghỉ ngơi tiếp nữa, đi ra ngoài chạy bộ.
Kiều Dư An lên lầu liền hối hận, vừa rồi cô không nên nói chuyện như vậy với Giang Mộ Trì, cô thật quá mức xúc động rồi, Giang Mộ Trì lại không có sai, cô như vậy thật quá không biết tốt xấu, nghĩ nghĩ chờ một chút Giang Mộ Trì đi lên liền xin lỗi hắn. Chính là đợi thật lâu Giang Mộ Trì cũng không có đi lên, đợi thêm một hồi trong lòng Kiều Dư An lại tức lại bực, trong lòng dâng lên một chút uỷ khuất, nhỏ giọng nức nở.
Trời mới biết chuyện kia đối với cô ảnh hưởng có bao nhiêu lớn. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong bầu không khí gia đình cực tốt, cha mẹ cùng anh hai đối với cô vô cùng tốt, làm cô nổi lên ảo giác nam nhân cũng đều tốt như này, ai ngờ được lần đầu tiên yêu đương đã gặp phải người con trai như vậy, làm cô không dám lại mở lòng ra một lần nữa.
Chuyện này đả kích tâm lý cô vô cùng lớn, theo bản năng muốn quên cũng không quên được, vừa nhìn thấy hắn ta lại trồi lên trong đầu, hận không thể đánh chết tên tra nam Vương Vĩ Đức kia, không biết đã hại qua bao nhiêu nữ sinh.
Có rất nhiều chuyện Kiều Dư An đều có thể thật tiêu sái quên đi, cô luôn nói chính mình chuyện đã qua chính là đã qua đi, duy chỉ có một mình chuyện này. Người khác đều nói gặp phải đoạn tình cảm thất bại phải dùng đoạn tình cảm tiếp theo bù đắp, nhưng cô lại chậm chạp không dám bàn đến đoạn tình cảm tiếp theo, dẫn tới chuyện này vẫn luôn là bệnh trong lòng cô, ai cũng không thể nhắc đến.
Vừa rồi lại vì chuyện này mà phát hoả với Giang Mộ Trì, Kiều Dư An càng oán trách chính mình vô dụng, vậy mà vì chuyện của tra nam lại phát hoả với Giang Mộ Trì, thật sự không nên.
Khóc một hồi, lại càng thêm cảm thấy chính mình vô dụng, chuyện như vậy có cái gì đáng khóc, cho nên cô liền lau khô nước mắt, thay đổi quần áo xuống nhà tìm Giang Mộ Trì mới phát hiện hắn không ở nhà, đành phải ngồi trên sô pha chờ.
6 giờ rưỡi Giang Mộ Trì quay trở về, đẩy cửa ra liền thấy Kiều Dư An đang chờ, cô cười lấy lòng, "Anh đã quay lại."
"Ừ." Giang Mộ Trì mặt như băng khom lưng thay giày đi vào.
Kiều Dư An theo phía sau, "Thật xin lỗi, vừa rồi em không nên nổi nóng với anh, thật xin lỗi, anh đừng tức giận mà." Cô không phải người thị phi bất phân, chỉ là vừa rồi không khống chế tốt cảm xúc, nhất thời lỡ lời.
"Vậy em vì cái gì lại tức giận như vậy, anh chưa từng thấy qua em như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?" Giang Mộ Trì thật sự quá tò mò, người vô tâm vô phổi như cô rốt cuộc có thể vì nguyên nhân gì mà uống say một trận.
"Em có thể không nói không?" Ngón tay Kiều Dư An nắm lấy góc áo, nhìn thật đáng thương.
"Có thể." Giang Mộ Trì gật đầu, "Nếu như vậy, vậy em cũng không cần xin lỗi với anh đâu." Giang Mộ Trì tưởng tượng đến việc có thể cô là bởi vì nam nhân nào đó mà biến thành cái bộ dạng này liền không thể chịu đựng được, trong bất tri bất giác hắn đã đem Kiều Dư An trở thành vật sợ hữu của chính mình, tuyệt đối không thể để cô trong lòng bởi vì người con trai khác mà nổi lên gợn sóng, cho dù là vui vẻ hay khó chịu, đây chính là dục vọng chiếm hữu đáng sợ của nam nhân.
"Anh đừng như vậy, em xin lỗi mà." Kiều Dư An trăm triệu không nghĩ đến Giang Mộ Trì vậy mà lại tức giận, không phải từ trước đến nay hắn vẫn luôn hào phóng sao, lúc trước cô làm chuyện gì cũng không thấy hắn tức giận như vậy, lần đó cô mất tích sau khi cô xin lỗi cũng tha thứ, sao lần này lại không tha thứ?
"Không tốt." Giang Mộ Trì vô cùng ngạo kiều lên lầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Kiều Dư An một cái.
Kiều Dư An liền đau đầu, Giang Mộ Trì sao lại biến thành như vậy? Tức giận như thế, chẳng lẽ chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn mới có thể tha thứ cho mình sao.
Cô cúi đầu đứng dưới lầu rối rắm nửa ngày, cảm giác trong đầu vẫn luôn trong trạng thái dằn co, một bên bảo cô tự mình nói ra, dù sao Giang Mộ Trì cũng không phải người ngoài, một bên lại bảo cô không được nói, nếu Giang Mộ Trì biết chuyện này liệu Giang Mộ Trì có thể hay không không đối tốt với cô nữa?
Hơn nữa cô cho rằng kia không tính là mối tình đầu nhưng Giang Mộ Trì cũng sẽ cho là như vậy sao? Lúc trước cô nói hắn chính là mối tình đầu của mình, này nếu đột nhiên sửa miệng liệu có tức giận hay không?
Kiều Dư An ở dưới lầu rối rắm nửa ngày, chị Triệu đã đi tới, "Phu nhân, có phải cùng tiên sinh cãi nhau mâu thuẫn hay không? Giữa phu thê với nhau quan trọng nhất chính là thẳng thắn thành khẩn, người phải cùng tiên sinh nói chuyện rõ ràng, tiên sinh sẽ không tức giận đâu, tiên sinh đối với phu nhân tốt nhất." Vợ chồng trẻ luôn sẽ phạm những mâu thuẫn như vậy, cũng rất thường thấy.
"Thẳng thắn thành khẩn." Kiều Dư An giật giật môi, cười cười nghĩ kỹ, chạy vội lên lầu, được, thẳng thắn thành khẩn. Mặc kệ Giang Mộ Trì có tức giận hay không vẫn cứ thẳng thắn thành khẩn đi, nếu cô thẳng thắn thành khẩn mà Giang Mộ Trì vẫn tức giận, vậy cô cũng sẽ tức giận ngược lại.