Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết

Chương 1




Hoa Định dân phong rất cởi mở, có thể thương nghị chuyện triều chính, cũng có thể lấy nam thê. Hoàng thượng vừa mới quyết định cho Trạm Vương lấy nam thê, dân chúng cả thành Kinh An đều đang bàn tán sôi nổi.

Một người bán điểm tâm ngó đầu sang quán bán rượu nói: "Trạm Vương muốn lấy nam thê đấy, ngươi đã nghe nói chưa?"

"Đương nhiên là rồi, ta còn nghe nói do trước đây Trạm Vương giết địch trên chiến trường quá nhiều, trong nhà âm khí nặng nên mới phải lấy nam thê để xung hỉ."

"Trong nhà âm khí nặng? Ta cũng nghĩ vậy, nếu không sao Trạm Vương đang yên đang lành lại không đứng dậy được chứ."

"Đúng thế, thái y nói xương cốt Trạm Vương không sao cả, nhưng cũng không biết tại sao không đứng dậy được."

"Trạm Vương cả người bại liệt, tính tình cũng không tốt, ba tháng nay Vương phủ đuổi ra không ít hạ nhân. Nếu trước kia Trạm Vương muốn thành thân, bất kể là nam nữ, hoàng thân quốc thích hay vương tôn quý tộc đều vội vàng đi kết thân cùng hắn, nhưng hôm nay còn có bao nhiêu người đồng ý? Sợ là chỉ có thể cưới mấy hộ gia đình nhỏ về xung hỉ thôi."

Người bán rượu vừa định tiếp lời thì thấy một vị công tử tuấn tú, mặc y phục màu lam nhạt tiến đến quầy hàng của mình: "Tiểu công tử muốn mua rượu sao?"

Nhậm Thất gật đầu cười đáp: "Ông chủ có thể gợi ý chút không?"

Người bán rượu chỉ vào tủ rượu: "Hiện tại thời tiết nóng bức, tiểu công tử có thể thử rượu hoa mai ngâm tuyết này, thanh mát giải nhiệt lại không say."

Nhậm Thất cầm lấy vò rượu, làm như lơ đãng hỏi: "Vừa rồi mọi người đang nói về chuyện Trạm Vương lấy nam thê sao?"

Người bán điểm tâm bên kia cướp lời: "Đúng vậy tiểu công tử, chuyện Trạm Vương lấy nam thê cả kinh thành không ai không biết."

"Vậy các ngươi cũng biết nội tình bên trong?"

"Nội tình gì cơ?"

Nhậm Thất quét mắt trộm nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới nhìn hai người, âm thanh rất nhỏ, giống như sắp nói điều gì bí mật lắm: "Ta nghe nói Trạm Vương cùng tiểu nhi tử của Thừa tướng đã sớm có tình cảm, vốn hẹn ước chờ Trạm Vương chiến thắng trở về sẽ mượn chiến công này tới phủ Thừa tướng cầu thân. Nhưng mà Trạm Vương lại ngoài ý muốn bị bại liệt, vì không muốn chậm trễ tiểu công tử kia nên bất đắc dĩ từ bỏ. Hiện giờ Hoàng thượng giúp Trạm Vương lấy nam thê, nhưng Thừa tướng lại đau lòng, không muốn tiểu nhi tử chịu khổ. Chỉ tiếc cho cặp tình nhân chẳng thể thành đôi."

Người bán rượu có chút khó tin, nghi ngờ hỏi lại: "Nhưng ta chưa nghe nói có việc này, cũng chưa từng nghe qua Trạm Vương thích nam tử."

Nhậm Thất một bộ "Ngươi không hiểu đâu": "Vậy ngươi từng nghe Trạm Vương gần nữ sắc chưa?"

"Này đúng thật là chưa nghe nói."

Biểu cảm lần này của Nhậm Thất là "Đúng là vậy đó": "Tuy nói dân phong Hoa Định cởi mở, nhưng với việc lấy nam thê đúng là còn nhiều thành kiến, cho rằng nam tử không phù hợp nằm dưới phục vụ như nữ tử. Huống chi đó còn là tiểu nhi tử được Thừa tướng sủng ái vô cùng, cho dù hai người lưỡng tình tương duyệt nhưng lệnh cha mẹ nào dám cãi? Chẳng lẽ phải vứt bỏ thân phận trách nhiệm để cùng nhau chạy trốn? Cho nên Trạm Vương đang tuổi tráng niên không gần nam sắc cũng chẳng ham mê nữ sắc là bởi vì trong tim đã có một người."

Người bán điểm tâm gật đầu: "Nghe cũng có lý."

"Nhưng vì sao đó lại là con trai của Thừa tướng?"

Nhậm Thất vẻ mặt bí hiểm lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói nữa, ta đã tiết lộ quá nhiều rồi."

Hai người bán hàng vẻ măt mờ mịt nhìn nhau.

"Rượu hoa mai ngâm tuyết, hương nhu, tía tô mỗi loại một bình, bánh sữa, bánh thịt, bánh hoa mai, bánh đậu xanh mỗi loại lấy một phần." Nhậm Thất gọi xong liền muốn ăn, vẻ mặt thần thần bí bí nói: "Trăm triệu lần không được nói ra ngoài đó."

"Được được, tiểu công tử cầm lấy." Người bán điểm tâm nhanh chóng gói lại đồ đưa cho Nhậm Thất: "Công tử yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ không nói lung tung."

Bên kia người bán rượu cũng đúng lúc mang rượu ra, Nhậm Thất đặt bạc lên quầy bán rồi nói: "Không cần trả lại."

Hạ người bán hàng mừng rỡ: "Cám ơn tiểu công tử."

Nhậm Thất tùy tiện phất tay, chỉ để lại bóng lưng phóng khoáng.

Người bán rượu nhìn theo bóng Nhậm Thất đi xa, hỏi: "Ngươi nói xem lời của vị công tử kia là thật hay giả?"

Người bán điểm tâm cầm bạc, trong lòng vui như nở hoa: "Ta thấy tám chín phần là thật, vải vóc trên người vị công tử kia vô cùng tốt, khí chất lại phi phàm, vừa nhìn là biết người giàu có, không chừng đúng là biết một số việc dân thường như chúng ta không biết."

Người bán rượu gật đầu không đáp, trước quầy hàng lại có hai vị khách tới, đang nói về chuyện Trạm Vương lấy nam thê, người bán điểm tâm liền tích cực chia sẻ thông tin vừa biết được...

Chưa được mấy ngày cả thành An Kinh đã biết, đều đang thảo luận sôi nổi chuyện Trạm Vương và tiểu công tử phủ Thừa tướng, có người còn viết thành thoại bản kiếm tiền thưởng.

Mà Nhậm Thất bịa chuyện lúc này đang ở trong phủ ăn no uống say, vui chơi quên trời quên đất. Nhậm Thất ngồi dưới đình trong viện của mình, nhìn thấy nha đầu Lục Yên bên người Tứ tỷ mang theo một giỏ hoa nhỏ đi tới: "Tiểu thiếu gia, đây là giỏ hoa Tứ tiểu thư làm cho ngài."

Nhậm Thất cầm lên thưởng thức, yêu thích không thôi: "Tứ tỷ thật lợi hại, hoa đẹp như vậy, làm thành giỏ hoa cũng thật tao nhã, cám ơn Tứ tỷ giúp ta."

"Vâng, tiểu thiếu gia."

"Đa Phúc, giúp ta đổi lại giỏ hoa."

Đa Phúc đứng dậy cầm giỏ hoa đi vào trong phòng. Đa Phúc là gã sai vặt bên người Nhậm Thất, đầu óc đơn giản nhưng trung hậu thành thật. Người lớn lên từ nhỏ bên cạnh Nhậm Thất không chỉ có một mình Đa Phúc, chỉ là cuối cùng chỉ có hắn vẫn ở cạnh, là người bầu bạn trung thành nhất của Nhậm Thất.

Đa Phúc vẫn chưa trở về Nhậm Thất đã thấy cha mình đi tới, sửa lại tư thế đang ngồi, chờ cha Nhậm đi tới mới đứng dậy: "Cha, sao người lại đến đây?"

"Gần đây con có ra ngoài hay không?"

Nhậm Thất rất có khí phách, nói dối không chớp mắt: "Không ạ."

"Vậy con có nghe nói cái gì không?"

Nhậm Thất vẻ mặt mờ mịt: "Nghe nói gì cơ?"

"Chính là chuyện con với Trạm Vương." Lập tức cha Nhậm liền giải thích sinh động như thật "gian tình" của Nhậm Thất và Trạm Vương.

Nhậm Thất nghe xong giống như chịu oan khuất lớn lắm, thiếu chút nữa lấy cái chết chứng minh trong sạch: "Cha, cơm có thể ăn bậy, không không, cơm không thể ăn bậy, nói cũng không được nói lung tung. Từ lúc Trạm Vương trở về con tổng cộng chỉ đi tới phủ của hắn ba lần, một lần đi người, một lần đi theo Đại ca Nhị ca, một lần đi theo Lục ca. Thời gian còn lại con đều ở nhà theo Đại ca tập võ, đi theo Nhị ca luyện kiếm, theo Tam tỷ học thêu, theo Tứ tỷ trồng hoa, theo Ngũ tỷ ngâm thơ, theo Lục ca học văn. Một ngày ta bận bao nhiêu việc, cửa lớn còn không ra thì làm gì có thời gian rảnh rỗi đi Vương phủ cùng hắn có tư tình chứ. Cha!!"

Nhậm Thực nghe Nhậm Thất nói một tràng đau hết cả đầu, phất tay áo rời đi: "Tốt nhất là như vậy!"

Nhậm Thấy thấy chính mình đã lừa gạt trót lọt tâm tình rất tốt. Mấy ngày trước ra ngoài lắm lời vài câu, không ngoài dự liệu của y, hai người bán hàng rong kia quả nhiên truyền "tin tức" kia ra ngoài. Về phần đồ ăn hôm đó mua thì hơn một nửa được đưa tới Trạm Vương phủ, chỉ là chưa bao lâu đã bị Kha Dập Trạm vô tình kia "mời" ra khỏi Vương phủ.