Khi nghe thấy bốn chữ "Cần tôi giúp không?", sự bồn chồn trong lòng Khương Dĩ An không hiểu sao giảm hơn phân nửa, theo sau là một câu đùa dí dỏm, y giật mình ngưng mắt nhìn Văn Khác, sau đó lau mặt, liếc nhìn mu bàn tay.
Văn Khác hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Khương Dĩ An thuận miệng đáp: "Bóng đèn trong nhà tắm bị hỏng nhưng tôi không biết thay như thế nào."
Âm cuối vừa dứt thì đèn cảm ứng bằng giọng nói trên hành lang cũng đồng loạt tắt ngúm. Bóng dáng Văn Khác trong nháy mắt chìm vào bóng tối, chỉ có phía trước được nhuộm sáng bởi ánh đèn vàng phả ra từ phòng khách, sườn mặt thấp thoáng bóng đen càng khiến ngũ quan thêm tinh tế, sâu sắc.
Khương Dĩ An nhớ rằng bọn họ từng gặp nhau ở quán bar, y đã dùng bật lửa của cậu ấy để châm một điếu thuốc.
Văn Khác có thể nhận ra sự rối rắm trong con ngươi của Khương Dĩ An. Anh cảm thấy bản thân đã hành sự lỗ mãn, đang định xoay người bước đi thì cánh cửa đã rộng mở. Văn Khác không chút chần chừ bước qua ngưỡng cửa, bước vào nơi Khương Dĩ An đã sống suốt hai năm qua. Bức tường xám xịt bong tróc, đồ đạc bằng gỗ loang lổ lốm đốm, trên tủ đứng thiếu mất một chiếc móc treo, trong góc phòng chất đống các đĩa CD cũ.
Văn Khác xắn tay áo sơ mi xanh dưới lớp áo gió, kéo lên đến khuỷu tay, sau đó đứng lên ghế, thành thạo tháo bóng đèn xuống. Anh cúi đầu nói, "Đưa cái mới cho tôi", Khương Dĩ An mở giấy gói ra đưa cho anh, không lâu sau tầm mắt y đã tràn ngập ánh sáng.
Hai người nhìn nhau trong không gian sáng ngời, Khương Dĩ An cười nói: "Cảm ơn."
Từng thấy y rực rỡ lóa mắt, cũng từng thấy y tuyệt vọng khốn cùng, Văn Khác cố gắng khắc sâu dáng vẻ tươi cười này của Khương Dĩ An vào tâm trí. Anh xuống khỏi ghế, rửa tay bằng nước lạnh rồi lấy bao thuốc ra cố ý kéo dài thời gian: "Anh hút một điếu không?"
Mỗi người đứng ở một góc cửa sổ, gió rét tràn vào phòng nhưng không ai cảm thấy lạnh. Khương Dĩ An hút rất nhanh, đốm lửa chẳng mấy chốc đã lan tới đầu lọc thuốc lá, y đứng đó nhìn bóng đêm xa xa ngoài khung cửa. Văn Khác chăm chú nhìn bóng người lờ mờ trên tấm kính, một lúc lâu sau, anh cũng dập thuốc rồi di chuyển tầm mắt một chút, nói một câu, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
Khương Dĩ An không thể tưởng tượng nổi khi y đang cảm thấy cực kì thoải mái thì lại nghe thấy tên mình. Lo lắng tột độ khiến nhịp tim đột ngột tăng tốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi trơn tuột, một câu nói bất ngờ khiến y không kịp phòng bị. Khương Dĩ An nhìn Văn Khác bằng ánh mắt phức tạp, kinh ngạc và hoảng sợ, phía sau đôi con ngươi thâm trầm kia bỗng nhiên chỉ còn lại dịu dàng cùng rung động.
"Khương Dĩ An, em nhận ra anh."
Khương Dĩ An cụp mi trốn tránh ánh mắt của Văn Khác, vẻ mặt không còn tự nhiên như trước. Y không khỏi đoán xem Văn Khác đã biết bao nhiêu về những bình luận trên mạng. Chỉ cần gõ "Mage" hoặc "Khương Dĩ An" trên thanh tìm kiếm, đống drama đó sẽ ùn ùn kéo tới bóp chết những vinh quang từng có. Những lời chửi rủa trên diễn đàn nhiều vô kể, phía dưới mỗi ca khúc đều là sỉ nhục thóa mạ, Văn Khác sẽ nghĩ gì về những thứ vô hình sau lưng y.
"Khói kìa." Văn Khác đột ngột nhắc nhở, "Sắp cháy hết rồi."
Khương Dĩ An nhìn chằm chằm vào khói thuốc giữa các ngón tay, hít sâu một hơi cuối cùng, thở ra ngụm khói rồi nhẹ nhàng dụi vào gạt tàn.
Giữa hai người bọn họ thì im lặng luôn nhiều hơn lời nói, Văn Khác thả ống tay áo xuống: "Muộn lắm rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Khương Dĩ An vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp dù chìm trong bóng tối cũng chẳng thể che giấu được gì dưới tầm mắt của Văn Khác. Y nhẹ giọng hỏi: "Còn cậu thì sao?", giọng điệu thăm dò, "Tôi vẫn chưa biết tên cậu."
Văn Khác quay sang bên cạnh: "Văn trong nghe nói (thính văn), Khác trong tuân thủ nghiêm ngặt (khác thủ), Văn Khác."
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, Khương Dĩ An trầm mặc một lát. Đèn xe của một chiếc Mercedes-Benz lóe lên dưới lầu, bóng dáng cao lớn của Văn Khác xuất hiện cạnh thân xe, trước khi ngồi vào ghế lái anh ngẩng đầu liếc nhìn về phía căn phòng 403.
Khi chiếc Mercedes-Benz rời khỏi Mạt Lê, Khương Dĩ An cụp mắt, cong ngón trỏ viết tên Văn Khác lên mặt kính.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Sau khi tan tầm, Văn Khác bị một cuộc gọi của Khúc Hành Chu chặn bước chân về kí túc xá: ''Đến chỗ tao đua một trận đi."
Khúc Hành Chu sở hữu một trường đua Go Kart ở ngoại ô thành phố Cảnh Nam, sân trong chủ yếu để giải trí, sân ngoài thường xuyên tổ chức các cuộc thi đấu quốc tế. Văn Khác nhìn đồng hồ, hỏi: "Kỉ lục bị phá rồi hả?"
"Mẹ nó." Khúc Hành Chu căm giận, "Tô Khải vừa đua với một gã, trong tám phút một người chạy được 13 vòng, một người 14 vòng, cách vòng 15 của mày chưa đến nửa vòng. Gã đó gần giống một tay bán chuyên nghiệp."
Văn Khác nói: "Hơn một giờ nữa tao mới tới được."
Khúc Hành Chu: "Gã cược ba trận, trận cuối cùng bắt đầu lúc 9:50 nên có thể đợi mày."
Chiếc Mercedes-Benz hòa vào dòng xe tấp nập trong giờ cao điểm buổi tối, dù đã gần Tết nhưng đường vành đai ngoài vẫn tắc nghẽn như mọi khi. Ra khỏi cao tốc, nghiền bánh qua một con đường rải sỏi trong khu dân cư thưa thớt, sâu trong bóng cây đèn đuốc sáng trưng, tiếng hò hét chói tai vang lên không ngớt. Đến bãi đỗ xe "Thụy Vạn", chiếc Mercedes-Benz dừng lại bên cạnh một chiếc Cayenne màu trắng, Văn Khác xuống xe, Khúc Hành Chu đã đợi ở lối vào từ lâu.
Bước vào sân trong, anh thấy Tô Khải cúi đầu ngồi trong phòng nghỉ. Văn Khác ngồi xuống cạnh hắn, nhận lấy chiếc mũ màu đỏ mà Khúc Hành Chu đưa cho, mặc đồ bảo hộ, trêu chọc: "Có cần an ủi không?"
"Cút." Tô Khải tựa đầu vào vách tường nhựa, nằm theo kiểu Cát Ưu, sống không còn gì luyến tiếc nói, "Tao sắp nôn rồi."
Văn Khác hỏi: "Ngụy Phong đâu?"
Tô Khải nhướng mi: "Chơi game trên tầng hai."
Khúc Hành Chu kéo rèm ra: "Văn Khác, mày dùng xe gì?"
Văn Khác: "110cc không giới hạn tốc độ."
"Không thể nào." Khúc Hành Chu ngạc nhiên, "Chưa nói đến việc phanh bốn bánh rất kì quái, chỉ riêng góc ngồi thôi cũng rất khó chịu, hay mày dùng loại 200cc hoặc 270cc nhá, đối phương có thể đã thua mày nửa vòng rồi, có được không?"
Văn Khác tiện tay vuốt ngược tóc mái ra sau, đội mũ bảo hiểm: "Thử đi."
Trên đường đua nồng nặc mùi dầu máy gay mũi, nhân viên đang nhanh chóng sửa chữa hiện trường. Lúc 9:50, người đàn ông đã đua cùng Tô Khải ngồi lên xe Go Kart, nhìn về phía khán đài, đối mắt với Văn Khác. Con số trên bảng tính giờ phía xa sáng lên, tám phút, kèm theo đó là vô số tiếng la hét, hoặc chửi bới hoặc cổ vũ. Khúc Hành Chu giơ tay ra hiệu rồi nhanh chóng hạ xuống, trận đấu bắt đầu.
Chỉ xem thôi mà adrenaline đã tăng vọt, huống chi là được trải nghiệm. Rất ít người có thể vừa tăng tốc vừa kiểm soát thân xe vững vàng, sau 15 vòng đua không xảy ra va chạm ở bất kì góc cua nào, lần này đối thủ đã phá kỷ lục nhanh nhất do Văn Khác nắm giữ kể từ khi "Thụy Vạn" khai trương đến nay.
Tô Khải vỗ vai Văn Khác: "Cần an ủi không?"
Văn Khác cười nói: "Cần."
Đúng mười giờ, Văn Khác tới thay thế, khi lướt ngang qua người đàn ông, Văn Khác bỗng chú ý tới vết sẹo bắt mắt trên vành tai của đối phương, nó giống như vết thương gây ra bởi một vật sắc nhọn. Anh cuộn người ngồi vào xe, thử vô lăng, kéo kính xuống rồi giơ ngón cái với Khúc Hành Chu.
Tiếng cao su ma sát chói tai vang lên hòa cùng tiếng gầm rú cực lớn của động cơ, sau khi tăng tốc, Văn Khác dễ dàng vượt qua khúc cua, qua khúc cua hẹp lại tiếp tục tăng tốc, ánh mắt dưới mũ bảo hiểm đầy sắc bén, ác liệt. Khúc Hành Chu đổ mồ hôi, Văn Khác luôn ở ngưỡng giới hạn của việc mất kiểm soát thân xe, phát huy tối đa hiệu suất của động cơ trong trạng thái cực hạn, may mắn thay anh vẫn là một cảnh sát giao thông, người vô cùng nhạy cảm với cấm kỵ "vượt quá tốc độ", đây là sân ngoài, chỉ sơ suất va vào lan can là có thể lật xe ngay lập tức, nếu không ký "Giấy sinh tử" thì tuyệt đối không dám cho loại người này vào đường đua.
Khúc Hành Chu: "Chết tiệt, tao muốn thắng."
Tô Khải tựa trán vào vách ngăn thủy tinh của khán đài: "Ổn rồi, ổn rồi, ổn... tuyệt lắm, ổn rồi."
Hoàn thành mười sáu vòng trong tám phút, bị giới hạn bởi tốc độ tối đa, vài giây đụng phải lốp xe. Khúc Hành Chu và Tô Khải đón Văn Khác ra khỏi xe Go Kart, cởi mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ, ân cần hơn cả nhân viên phục vụ. Ánh mắt Văn Khác liếc tìm quanh sân, hỏi: "Người đàn ông vừa rồi có lai lịch gì?"
Trường đua Go Kart Thụy Vạn của Khúc Hành Chu thực hiện việc lập danh sách hội viên bằng tên thật nên cần thu thập thông tin nghề nghiệp, hắn trả lời: "Hình như gã làm ở "Giải trí Hoa Phong", chức vụ cụ thể thì tao không rõ lắm."
Thụy Vạn là địa điểm quay rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh, nơi đây thường tiếp đón không ít người trong giới giải trí nên Văn Khác không để ý lắm. Anh vừa buông bàn tay mướt mồ hôi xuống thì Ngụy Phong đã đi tới với vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói vào lỗ tai: "Người đàn ông đó nhìn khá quen mắt."
Văn Khác hoạt động cổ tay đau nhức: "Mày gặp rồi à?"
Ngụy Phong gật đầu: "Còn nhớ kẻ Linda đã gặp mà tao kể với mày không?"
Văn Khác hiểu ý, mặc dù không có bằng chứng nhưng vẫn phải để tâm. Anh bảo Khúc Hành Chu điều tra thông tin khách hàng. Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, thảo nào lại cảm thấy hơi quen tai, công ty quản lý của ban nhạc Mage hình như là Giải trí Hoa Phong.