"Đối với Lâm Dã, hát trong quán bar không thể nuôi cha mẹ già, còn anh, người có thiên phú nhất, không nên kiếm sống bằng cách mở cửa hàng bán băng đĩa."
... "Hãy đi con đường mà mọi người nên đi, em sẽ luôn ở bên cạnh các anh."
* * *
Khương Dĩ An vừa nói xong, bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc cho đến khi trong cửa hàng chỉ còn lại chiếc bàn duy nhất của bọn họ, trước mặt có hai chai bia và một đĩa đồ ăn nhẹ, Văn Khác cùng Khương Dĩ An uống vài ly rồi ngồi im cho đến giờ đóng cửa, hai người đứng dậy bước ra ngoài, đi dọc con phố trong làn gió xuân dịu nhẹ.
Phần lớn sự chú ý của Văn Khác đều tập trung lên người Khương Dĩ An. Họ sóng vai lần lượt đi qua từng cột đèn đường, đôi mắt sáng trong của Khương Dĩ An ẩn mình trong bóng tối dưới hàng mi dày. Y cầm chiếc mặt nạ, những sợi tóc nương theo chiều gió khiến cử động nhỏ như liếm môi cũng trở nên mềm mại.
"Anh đi tìm mẹ rồi sao?" Văn Khác hỏi.
"Ừ, tìm rồi." Khương Dĩ An vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, "Tìm suốt ba năm."
Văn Khác: "Sau đó thì sao?"
Khương Dĩ An nói: "Sau đó tôi không tìm nữa vì không muốn phụ tâm ý của bà."
Đêm đầy sao, trăng thanh gió mát, Khương Dĩ An hơi lâng lâng với độ ấm khá vừa vặn, bầu không khí trong lành thanh lọc lục phủ ngũ tạng, y thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Văn Khác, cảm ơn cậu."
Văn Khác dùng ngón trỏ móc chìa khóa xe quay tròn hai vòng, bình tĩnh hỏi: "Quà cảm ơn đâu?"
Khương Dĩ An kéo khóe môi về vị trí cũ: "Quà cảm ơn gì?"
Văn Khác không chút do dự nói: "Như anh đã nói, bạn bè nên có qua có lại."
Khương Dĩ An dừng bước, suy nghĩ hồi lâu, có chút xấu hổ mở miệng: "Đợi tôi kiếm tiền mua quà cho cậu được không? Có muộn quá chăng?"
Văn Khác nhìn y, không khỏi bật cười: "Ghi nợ trước, sau này tính một thể."
Con đường dài bên dưới chỉ còn vài cửa hàng mở cửa, ánh sáng yếu ớt khiến bóng đêm càng thêm u tối. Bốn bề yên tĩnh, nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra một vài giai điệu quen thuộc phiêu du trong gió, Khương Dĩ An nương theo âm thanh nhìn về phía xa, nơi ánh đèn heo hắt có một cửa hàng bán băng đĩa phong cách cổ xưa, cách một tấm kính, nội thất bên trong được sắp xếp tuy dày đặc nhưng sạch sẽ.
Biển hiệu bằng gỗ cực kỳ kém hấp dẫn với tên quán là: Chuyện tình ngày xưa*, nơi này đang phát những ca khúc của Mage.
* Raw: 老派浪漫. Mình đã rất cố gắng để chuyển thành một cái tên thật mỹ miều nhưng năng lực có hạn, mọi người thông cảm nhé.
Vén rèm bước vào, vách tường bên trái có treo vài đĩa than vinyl, trên chiếc bàn nhỏ nơi khúc ngoặt đặt một chiếc máy hát đã hơi bạc màu, những chiếc kệ màu nâu đỏ được xếp cách đều nhau, chứa hàng trăm hàng nghìn đĩa đơn của các ban nhạc qua các thời kỳ, trong tủ bên dưới đặt đầu đọc đĩa CD cho thuê, bên cạnh giá đỡ là đầu đĩa CD treo tường.
Khương Dĩ An đeo khẩu trang, đi dạo giữa các kệ, xem từng album một cách cẩn thận, đầu ngón tay lần lượt lướt qua những bao bì rồi dừng lại, ba ngăn kệ trước mặt được lấp đầy bởi các tác phẩm của Mage.
Sửng sốt một lát, Khương Dĩ An đè nén nỗi bùi ngùi, đưa mắt tìm kiếm Văn Khác thì thấy anh đang đứng ở chỗ sâu hơn trong cửa hàng, y nheo mắt nhìn kĩ, không ngờ trong không gian nhỏ hẹp này vẫn còn một căn phòng phía sau. Khương Dĩ An bước qua đó, tầm nhìn dần rộng mở, bước chân càng lúc càng chậm, khi đến gần thì hoàn toàn choáng váng, một tấm poster khổng lồ cao ba mét bất ngờ ùa vào mắt y.
Những nốt nhạc đỏ bé xinh rực rỡ ngập trời tựa như những vì sao, một trong số chúng từ trên trời rơi xuống đậu trên đôi mắt thâm tình đầy mê hoặc của Khương Dĩ An. Y đội chiếc mũ pháp sư, cầm micro và mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, trên ngực cài một đoá hồng nhuộm máu tươi, khóe miệng vẽ lên nụ cười nhàn nhạt.
Màu sắc chủ đạo trên poster là đỏ và đen, làm nổi bật chủ đề album được công bố năm đó và ý nghĩa của tên nhóm.
Giọng nói từ phía sau vang lên phá tan sự im lặng: "Làm phiền hai vị, cửa hàng sắp đóng cửa rồi."
Khương Dĩ An khẽ giật mình, đứng im tại chỗ. Văn Khác quay người lại, sớm nhận ra thân phận của chủ quán, anh cúi người ghé sát vào tai Khương Dĩ An, nói: "Em đợi anh bên ngoài nhé."
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Tim đập loạn trong lồng ngực, Khương Dĩ An chậm chạp quay người lại, ánh mắt rơi xuống đất như đang trốn tránh, lê bước về phía cửa. Khi y đụng vào vai người đang tựa vào khung cửa, giọng nói khàn khàn gợi lại ký ức đã phủ dày bụi bặm: "Sao vậy, không nhận ra anh à?"
Khương Dĩ An dừng lại, cuộn tròn các đầu ngón tay, một lúc lâu sau, y mới gỡ khẩu trang xuống rồi nói nhỏ: "Kỳ Hiên."
Người đàn ông với mái đầu chi chít những bím tóc nhỏ buông xuống bờ vai được tết bởi những sợi dây pha lê đủ màu sặc sỡ, ánh mắt lười biếng, tư thế nhàn nhã lộ ra cảm giác kiêu ngạo bất tuân nhưng hắn lại luôn sẵn lòng nhượng bộ, chỉ thể hiện sự dịu dàng hiếm hoi đối với Khương Dĩ An.
Kỳ Hiên nói đùa: "Anh tưởng giọng ca chính không muốn nói chuyện với anh nữa".
Khương Dĩ An nhìn anh, bật cười: "Sao có thể chứ?"
Sau hai năm gặp lại, Kỳ Hiên vẫn quen dắt dùi trống vào thắt lưng, hắn rút chúng ra, chơi đùa điêu luyện giữa các ngón tay, thẳng thừng hỏi: "Em có nhớ anh không?"
Khương Dĩ An thở dài, rõ ràng hắn lớn hơn y hai tuổi, nhưng tâm tư vĩnh viễn như một đứa trẻ. Y nói đùa: "Nếu em nói không nhớ thì sao?"
Kỳ Hiên ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, đây là loại kẹo yêu thích của cả năm người bọn họ. Hắn đưa cho Khương Dĩ An một chiếc, nói: "Gọi Lâm Dã tới, đánh cho nó một trận."
Khương Dĩ An nhận lấy, nói tiếp: "Cậu ấy làm gì anh sao?"
"Anh không nỡ đánh em." Kỳ Hiên phồng má, "Nên chỉ có thể trút giận lên nó."
Chỉ với vài câu nói hai người đã tìm về cảm giác mười năm ở chung, Khương Dĩ An cười ra nước mắt, xoang mũi đau xót: "Em nhớ chứ."
Mỗi người tựa vào một bên khung cửa, lẽ ra có vô số chuyện muốn nói, nhưng Tề Hiên lại tràn đầy tâm sự, vẻ mặt buồn bã. Dùi trống dừng lại trong lòng bàn tay, hắn hạ tay xuống, ngước mắt nhìn Khương Dĩ An vài giây, sau đó khẽ "chậc" một tiếng: "Anh biết rồi, chắc chắn Lâm Dã không nói cho em biết."
Khương Dĩ An nghi hoặc: "Nói chuyện gì?"
Kỳ Hiên gãi gãi chân tóc, trên mặt lộ vẻ rối rắm hiếm thấy, ánh mắt nhìn về phía Khương Dĩ An trở nên phức tạp. Kỳ Hiên không thích động não, cũng không thể sánh được với sự tỉ mỉ của Lâm Dã, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hắn nghĩ vậy nên buột miệng nói: "Giải trí Hoa Phong muốn thành lập lại Mage."
Khương Dĩ An trợn to hai mắt, há miệng ngơ ngác, cảm giác như có một lưỡi dao đâm vào cổ họng, nhất thời không thể phát ra âm thanh. Y hung hăng nắm chặt tay, trên cần cổ trắng nõn nổi gân xanh, y nhanh chóng cúi đầu, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Khương Dĩ An: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Kỳ Hiên cau mày, đau lòng trả lời: "Hôm qua, thông báo chính thức được đăng trên weibo."
Khương Dĩ An nhắm mắt lại, điều động tất cả các tế bào trong cơ thể để kiềm chế cảm xúc đang trên bờ vực mất kiểm soát, nghẹn ngào nói: "Rốt cuộc hắn còn muốn lấy đi của em bao nhiêu thứ nữa?"
Kỳ Hiên ngẩng đầu, rũ vai: "Năm đó, em tuyên bố giã từ giới âm nhạc, dùng sự hy sinh lớn nhất để thoát khỏi vòng khống chế của hắn. Hắn như kẻ điên đuổi bọn anh ra khỏi công ty, lại âm thầm muốn thông qua bốn người còn lại để tìm tung tích của em. Bây giờ hắn làm chuyện này chỉ là vì muốn tìm em, ép em quay về cúi đầu nhận sai."
Khương Dĩ An che bụng, cảm thấy ghê tởm: "Mơ tưởng hão huyền."
Kỳ Hiên kiên quyết nói: "Dù thế nào đi nữa, giọng ca chính của Mage chỉ có thể là em, chúng ta không thể chấp nhận người khác."
Cúi người xuống đặt tay lên đầu gối, Khương Dĩ An cảm thấy đau đớn như bị lăng trì. Mage giống như da thịt của y, suốt mười năm, đã sớm đã sinh trưởng trên cơ thể y, là sự sáng tạo và cũng là kiệt tác của y, không một ai được phép giày xéo hoặc thay đổi nó.
Thời gian chậm chạp trôi qua giữa hơi thở kiềm nén, Khương Dĩ An đứng dậy, mồ hôi trong lòng bàn tay lạnh ngắt. Y ra sức vuốt yết hầu hai cái, ép bản thân mở miệng: "Giọng ca chính mới thế nào?"
Kỳ Hiên sửng sốt: "Ai thế nào cơ?"
Khương Dĩ An trình bày rành mạch: "Tất cả các khía cạnh về tố chất, năng lực biểu diễn, kỹ năng âm nhạc, thực lực lãnh đạo Mage."
Kỳ Hiên bùng nổ: "Khương Dĩ An!"
Chiếc dùi trống gạt rơi mấy chiếc đĩa CD trên kệ xuống dưới đất, Kỳ Hiên đến gần Khương Dĩ An: "Anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ trước khi nói."
Đồng tử Khương Dĩ An không có tiêu điểm, áo hoodie dán chặt vào tấm lưng lạnh lẽo: "Kỳ Hiên." Y bình tĩnh phân tích, "Đối với Lâm Dã, hát trong quán bar không thể nuôi cha mẹ già, còn anh, người có thiên phú nhất, không nên kiếm sống bằng cách mở cửa hàng bán băng đĩa."
Kỳ Hiên tạm dừng một chút, lùi lại nửa bước, cúi đầu im lặng lắng nghe. Khương Dĩ An gắng sức duy trì bình tĩnh: "Em có thể tự điều chỉnh thật tốt, bốn người các anh tuyệt đối đừng ngốc nghếch."
Kỳ Hiên quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào góc tường, hồi lâu không thốt nổi lời nào. Sau hồi lâu cân nhắc, hắn hành động theo cảm tính, nói: "Anh muốn tố cáo các giám đốc điều hành cấp cao của Giải trí Hoa Phong hoạt động phi pháp."
Khương Dĩ An: "Chứng cứ đâu?"
Kỳ Hiên cao giọng: "Cảnh sát sẽ điều tra!"
Khương Dĩ An: "Em bị gài bẫy hai năm trước đã tra ra được gì chưa?"
Kỳ Hiên thở dài: "...Mẹ kiếp."
Nhìn Kỳ Hiên ảo não tràn trề, giọng Khương Dĩ An cứng rắn: "Trong mắt những người đó, con người được chia thành ba bảy loại, ngành giải trí chỉ là món đồ chơi để chúng giải trí." Y gằn từng chữ một: "Những kẻ tự cho mình đứng trên đỉnh kim tự tháp, anh vĩnh viễn đừng dây vào, hãy học cách tự bảo vệ mình."
Giọng Khương Dĩ An run rẩy nhưng ánh mắt lại trong trẻo: "Hãy đi con đường mà mọi người nên đi, em sẽ luôn ở bên cạnh các anh."