Hờn Dỗi

Chương 1




Ánh nắng tháng ba vừa vặn, gió phất qua mầm xanh, xuân ý dạt dào.



Trần Tân Ngữ đứng đón Quý Thanh Ảnh ở cửa ra vào của trạm tàu cao tốc. Những hành khách dáng vẻ vội vã khi đi ngang qua các cô cũng thả chậm bước chân, ánh mắt sáng lên.



Đại mỹ nhân xinh đẹp, mà đại mỹ nhân cười khẽ lại càng là xinh đẹp trong xinh đẹp.



Lúc chờ xe taxi, Trần Tân Ngữ sờ cằm đi một vòng quanh người Quý Thanh Ảnh.



"Sao vậy?" Quý Thanh Ảnh nâng mắt, chịu đựng sự quan sát của cô nàng.



Trần Tân Ngữ duỗi tay, chọc chọc má cô: "Tâm tình của cậu rất tốt nhỉ?"



"Hả?" Quý Thanh Ảnh khó hiểu nhìn cô ấy.



Trần Tân Ngữ lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ra: "Một giờ trước, cậu còn đang uể oải, vừa nghe đã biết là tính khí khó chịu khi rời giường của cậu, nhưng nhìn bây giờ xem..."



Cô ấy dừng lại, cố ý xụ mặt, bày ra tư thế ép hỏi: "Nói! Cậu gặp trai đẹp đúng không?"



Quý Thanh Ảnh để tờ rơi xuống, đột nhiên cười cười.



Trần Tân Ngữ kinh hãi: "Thế mà lại thật sự có biến? Là ai là ai?"



"Ở trên tàu gặp một người." Quý Thanh Ảnh mở cửa xe, "Lên xe rồi nói."



Không thể không nói, cô ấy cực kỳ hiểu cô.



Hai người là bạn học kiêm bạn cùng phòng đại học, tuy rằng ở hai thành phố khác nhau, thời gian tụ tập cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp đều không có cảm giác xa lạ, trước sau như một.



Sau khi ổn định chỗ ngồi, không chờ Quý Thanh Ảnh mở miệng, Trần Tân Ngữ nhìn thấy một tin tức.



"Vừa rồi có xe cứu thương đến là vì trên chuyến tàu kia có hành khách đột nhiên phát bệnh à?"



Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ở toa tàu của bọn tớ."



Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Cậu không bị dọa chứ?"



Quý Thanh Ảnh bật cười, lườm cô ấy: "Tớ bao lớn rồi mà còn bị dọa?"



Môi Trần Tân Ngữ giật giật, muốn nói cậu cũng không phải chưa từng bị dọa, nhưng lại nhịn xuống.



Quý Thanh Ảnh chuyển đề tài: "Có phải mấy hôm trước tớ nói với cậu gần đây không có linh cảm, không vẽ ra được thiết kế mới không?"



Cô vừa nói vừa cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ: "Vừa rồi... Hình như đột nhiên có linh cảm."



Cặp mắt quyến rũ kia sáng lên, tỏa ra sự vui mừng cùng trông đợi.



"Vừa rồi ở trên tàu gặp một người, linh cảm cứ thế mà tới."



Trần Tân Ngữ kinh ngạc nhìn cô: "Có ý gì?"



Quý Thanh Ảnh trầm mặc một lát, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nghẹn ra một câu: "Tớ hình như nhất kiến chung tình với anh ấy rồi."



"..."



Trần Tân Ngữ một lúc lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần: "Với ai?"



"Bác sĩ cứu người kia."



Trần Tân Ngữ không dám tin: "Cậu biết tên người ta không?"



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Không biết, nhưng tớ có cảm giác, bọn tớ sẽ gặp lại."



Nếu không có duyên phận, cũng sẽ có "ngẫu nhiên gặp được".



Sau khi vào nhà, hai người đơn giản sửa soạn một chút, liền ngã xuống sofa nghỉ ngơi.



"Tối nay đưa cậu đi kích thích một chút."



"Đi đâu?"



"Quán bar."



Trần Tân Ngữ nói: "Chỗ này mới mở, khá đặc sắc."





Quý Thanh Ảnh không cự tuyệt.



Khi cô không có linh cảm thiết kế thì thích uống rượu. Cồn có thể kích thích đại não, ngẫu nhiên có thể làm cô nảy ra một ít ý tưởng đặc biệt.



"Tớ đi tắm rửa trước đây, nhân tiện ngủ một lát."



"Đi đi."



Quý Thanh Ảnh cũng không khách khí với cô ấy, cởi áo ngủ ra tiến vào phòng tắm, rửa mặt nghỉ ngơi.



Rèm trong phòng dành cho khách bị kéo lại kín mít, không có lấy một khe hở.



Quý Thanh Ảnh đeo bịt mắt nằm trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảnh tượng tái hiện.



Sau khi lên tàu cao tốc, cô liền đeo tai nghe và bịt mắt để ngủ.



Lúc đầu cũng không phát hiện có gì không thích hợp, cho tới khi âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, Quý Thanh Ảnh mới tỉnh lại.



Vừa mới tháo tai nghe xuống, toa tàu số 1 có hành khách đột nhiên phát bệnh, tiếng tìm kiếm bác sĩ trong toa tàu liền chui vào trong tai.



Bên tai tất cả đều là âm thanh ồn ào ầm ĩ, Quý Thanh Ảnh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện vị khách kia ở ngay phía trước, bên trái cô.



Hành khách gần đó và hành khách phía trước đều là mấy cô gái trẻ, gặp phải tình huống này sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên.




Quý Thanh Ảnh lập tức đứng dậy, vừa muốn đi đến giúp đỡ, thì sau lưng truyền đến một âm thanh thanh lãnh lạnh lùng, so với nước suối ngày xuân còn lạnh hơn.



Anh nói: "Xin chào, tôi là bác sĩ."



Anh vừa xuất hiện, cảm xúc nôn nóng của những người xung quanh đều được xoa dịu.



Cô giương mắt, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.



Trong tàu vốn là một mảnh hỗn loạn, nhưng anh vừa đến, xung quanh đều trở nên có trật tự.



Khuôn mặt của anh anh tuấn, mặc áo sơ mi quần đen, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc nôn nóng nào.



Hành khách đột nhiên phát bệnh, hốc mắt đỏ, tim đột nhiên ngừng lại, không còn ý thức.



Người đàn ông kiểm tra tình huống của người bệnh, làm cấp cứu khẩn cấp. Tim phổi đập trở lại.



Anh rũ mắt, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay.



Mặt mày anh chuyên chú, vững vàng bình tĩnh, khi liên tục ấn lên ngực người bệnh, đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác của anh như ẩn như hiện, hết sức mạnh mẽ.



Dường như theo động tác của anh, trái tim của những người xung quanh đều yên ổn.



Mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống, một giọt lại một giọt, tốc độ trung bình nhưng mạnh mẽ, khiến cho người ta rung động.



Hai phút rất ngắn, nhưng mọi người đều cảm thấy quá lâu.



Không lâu sau, hô hấp của bệnh nhân thong thả rất nhiều, tỉnh lại.



Anh ta mở mắt ra, đột nhiên nhìn người đàn ông.



Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, nói: "Tốt rồi, không sao."



Chung quanh tất cả đều là tiếng vỗ tay.



Biểu tình của anh lãnh đạm như cũ, không có nôn nóng cũng không có bất an, nhưng lại khiến lòng người an tâm. Dặn dò vài câu với hành khách vài câu, anh xoay người định đi.



Quý Thanh Ảnh nhìn thẳng anh, không kịp chuẩn bị, anh đột nhiên quay đầu lại.



Tóc rối giữa trán hơi ướt, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, bộ dáng rất lạnh nhạt. Một khoảnh khắc này, Quý Thanh Ảnh cảm giác được trái tim mình hẫng mất một nhịp.



Khi đến trạm cao tốc, anh còn đi cùng với bệnh nhân kia đến bệnh viện.



Quý Thanh Ảnh nghe được cô gái phía sau kinh ngạc nói: "Thì ra là anh ấy à."



Cô tò mò, nhưng không hỏi.



Ngược lại là một hành khách khác lúc đang xếp hàng đợi xuống tàu cùng cô ấy nói chuyện vài câu: "Sao vậy, bạn quen à?"




"Không quen, biết thôi ạ."



Cô gái nhỏ kích động nói: "Anh ấy là bác sĩ của bệnh viện số 1 Bắc Thành á! Anh ấy là học trưởng trường bên cạnh trường bọn em, vô cùng nổi tiếng. Trước kia em đi sang trường của bọn họ, trên bảng vàng của trường còn có tên của anh ấy đấy! Anh ấy ở khoa ngoại, vô cùng trâu bò! Hơn nữa dáng dấp còn vô cùng đẹp trai."



Điểm đẹp trai này, mọi người đều tận mắt thấy.



Về phần lợi hại hay không, dường như cũng đã được chứng minh.



Ra khỏi tàu cao tốc, bên tai Quý Thanh Ảnh còn lưu lại âm thanh ngưỡng mộ của cô gái nhỏ.



"Nếu không phải chênh lệch quá lớn, em cũng muốn xin phương thức liên hệ của học trưởng đấy."



"Anh ấy thật sự rất trâu bò, lúc đi học mà đã có rất nhiều bài viết được đăng trên tạp chí của SCI*."



*SCI (Science Citation Index): Một danh sách thuộc quyền sở hữu của Thomson Reuters bao gồm các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kĩ thuật, công nghệ,... uy tín hàng đầu thế giới.



"Khi anh ấy vừa xuất hiện nói 'Tôi là bác sĩ.', em trong nháy mắt liền an lòng."



...



Bên tai không ngừng xuất hiện thanh âm.



Quý Thanh Ảnh trở mình, sau đó đem thanh âm trò chuyện ngăn cách bên ngoài, vậy mà trước mắt lại vẫn rõ ràng hiện lên bộ dáng của người đàn ông kia như cũ.



—— Khi anh khom lưng, áo sơ mi hoàn toàn dán sát phác họa thân hình của anh, lưu lại hư ảnh, đẹp không nói nên lời.



Ánh dương ngoài cửa sổ dừng trên người anh, phác họa sườn mặt anh tuấn cùng dung mạo thâm thúy, cũng trong tích tắc đó, hình ảnh này đọng lại trong con ngươi của cô.



Cùng với lúc anh rời đi, biểu tình lúc anh nhìn thoáng qua toa tàu.



Trong nháy mắt đó, tầm mắt hai người giống như cách dòng người giao nhau một giây.



Một giây sau, anh liền dời đi.



Đột nhiên, Quý Thanh Ảnh tỉnh lại.



Cô kéo bịt mắt ra, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cầm điện thoại đang để bên cạnh qua gửi cho bạn một tin nhắn.



Lần này Quý Thanh Ảnh đến đây là để gặp mặt một vị đạo diễn nổi tiếng.



Vị đạo diễn này muốn quay một bộ phim về thời dân quốc, muốn mời cô làm chỉ đạo thiết kế trang phục.



Nếu là trước kia, Quý Thanh Ảnh sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ, cô cảm thấy có thể suy xét lại chuyện này một lần nữa.



Nhìn địa chỉ của bệnh viện, Quý Thanh Ảnh nhướng mày, lúc này mới xốc chăn lên rời giường.



Sau khi tỉnh ngủ, hai người định ra ngoài ăn cơm.




Quý Thanh Ảnh cầm một bộ sườn xám màu vàng, trên sườn xám thêu hoa văn cánh hoa nhỏ, nhìn qua vừa ưu nhã vừa xinh đẹp. Lúc cô thay đồ xong đi ra, Trần Tân Ngữ cảm thấy đẹp đến ngỡ ngàng.



Người khác mặc sườn xám để làm đẹp cho mình, còn Quý Thanh Ảnh lại có thể làm nổi bật vẻ đẹp của sườn xám.



Sườn xám mặc ở trên người cô, ý vị sinh động, duy mĩ có ý cảnh.



Quý Thanh Ảnh nhìn biểu tình khoa trương của cô nàng, hạ mi mắt, khuy lại nút thắt bên trên.



"Sao cậu lại ăn mặc đơn giản thế?"



Trần Tân Ngữ không phục, lôi kéo cô đến trước gương: "Cậu tự nhìn xem, dù đơn giản nhưng vẫn quá xinh đẹp."



Quý Thanh Ảnh giương mắt, nhìn chính mình trong gương không nói chuyện.



"Bình thường mà."



Trần Tân Ngữ nói: "Người khác mà nghe được khẳng định tức chết."



"Đi nào."



Quý Thanh Ảnh tiện tay sửa soạn lại mái tóc, lôi kéo cô nàng đi ra ngoài.



Hai người đi ăn một chút đồ lót bụng, sau đó mới đến quán bar.




Trần Tân Ngữ nói quán bar này vừa mới mở không lâu, đang là thời điểm đông khách.



Không khí quán bar không tệ, trước cửa ra vào đậu rất nhiều xe hơi sang trọng.



Hai người vừa bước vào thì Trần Tân Ngữ gặp mấy người bạn của cô ấy.



Sau khi thương lượng, một đoàn người quyết định ngồi cùng với nhau.



Quý Thanh Ảnh không quá thích cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng ai bảo do cô quá xinh đẹp, chưa ngồi được bao lâu, liền có mấy người tiến lên bắt chuyện.



Sau khi đơn giản ứng phó, Quý Thanh Ảnh cảm thấy mệt mỏi.



Cô nói muốn đổi vị trí với Trần Tân Ngữ, ngồi yên lặng trong góc, ánh đèn của quán bar rơi lên người cô, lúc sáng lúc tối, phác họa bộ dáng lười biếng của cô, mặt mày tinh xảo, da trắng nõn nà, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xuân tâm rạo rực.



Một người bạn ngồi cạnh Trần Tân Ngữ lơ đãng nhìn qua, lôi kéo cô ấy khẽ bàn luận: "Bạn của cậu dáng dấp tuyệt quá."



Trần Tân Ngữ tự hào giương cằm lên: "Đó là đương nhiên."



Cô ấy nở nụ cười: "Đừng có đánh chủ ý lên người cậu ấy, cậu ấy khác các cậu."



Người bạn nở nụ cười: "Cô ấy cũng chẳng nói chuyện với ai."



"Cậu ấy ở trong thế giới của chính mình, uống rượu của cậu ấy thôi."



Đây là thói quen của Quý Thanh Ảnh, từ trước đến nay Trần Tân Ngữ luôn biết rõ.



Cô là một người rất kì diệu, có đôi khi yêu cầu hoàn cảnh cực độ an tĩnh, có đôi khi lại có thể ở trong hoàn cảnh ồn ào nhất tìm được linh cảm.



Khá kì quái, nhưng lại rất đáng yêu.



Quý Thanh Ảnh không để ý tới cuộc đối thoại của người bên cạnh, cô đang phát ngốc nhìn lên sân khấu.



Trên sân khấu có cả trai gái trẻ tuổi đang khiêu vũ, hình ảnh rất nóng mắt.



Cô nhìn một chút, cảm thấy không có ý gì. Vừa định thu hồi ánh mắt, lại lơ đãng thấy được sườn mặt của một người.



Áo sơ mi trắng, quần tây đen dài, người đó vừa đứng lên, quán bar biến hóa dưới ánh đèn, bóng dáng của anh được phác họa thẳng tắp chói sáng, khí chất tuyệt trần.



Người bạn ngồi đối diện chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn theo, cười cười đáp lời với cô: "Bạn cũng để ý người đó à?"



Quý Thanh Ảnh gật đầu.



Người nọ tiếp tục nói: "Người đàn ông kia lớn lên đẹp trai như vậy, ngồi một tiếng, phụ nữ tiến đến làm quen rất nhiều, nhưng tất cả đều thất bại mà về."



Trần Tân Ngữ nghe được hai người nghị luận, cũng tò mò đưa mắt nhìn.



"Sao anh ta không chuyển động?"



"Chắc là sợ bị chú ý á." Người bạn cười nói: "Vừa rồi có một cô nàng đi qua hỏi hai câu, nhưng cái gì cũng không hỏi được."



"Không phải chứ?"



Trần Tân Ngữ có chút ngoài ý muốn: "Không có thu hoạch gì luôn á?"



"Không có."



"Các cậu không phải nhìn người chuẩn nhất sao, không nhìn ra được anh ta làm gì à?"



"Nhìn không ra."



Quý Thanh Ảnh an an tĩnh tĩnh ở một bên đột nhiên nói: "Tớ biết."



Vài người quay đầu nhìn cô, hơi kinh ngạc.



Cô hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn mấy người này: "Bác sĩ."



"Cái gì?"



Quý Thanh Ảnh không hề thấy phiền, từng chữ từng chữ nói: "Anh ấy là bác sĩ."