Hờn Dỗi

Chương 43




Cúp điện thoại, Phó Ngôn Trí nhìn người trong ngực đang túm chặt lấy áo mình, giọng nói mang theo ý cười: “Em đi thay quần áo đi.”



Anh nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”



Quý Thanh Ảnh: “…”



Cô không thể nhịn được nữa, liếc xéo anh: “Bác sĩ Phó, em phát hiện thực chất anh xấu tính ghê.”



Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng, dựa vào lan can rũ mắt nhìn cô: “Hối hận rồi?”



“…”



Quý Thanh Ảnh không nói gì, cười cười, thẳng thắn thành khẩn nói: “Nhưng em vẫn thích anh lắm.”



Dù anh có thế nào đi nữa, cô cũng thích. Chỉ cần là Phó Ngôn Trí, thì đã đủ rồi.



Phó Ngôn Trí cong môi, duỗi tay nhéo nhẹ chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Anh hiểu rồi.”



Hai người đi ra ngoài.



Không hiểu sao, Quý Thanh Ảnh có chút căng thẳng.



Cô soi gương hồi lâu, xử lý mái tóc xoăn đang hơi rối của cô.



Sắc trời bên ngoài đã đen hẳn, ánh đèn đường nối thành từng hàng, đều là đèn neon, màu sắc rực rỡ đa dạng.



Quý Thanh Ảnh hạ kính xe xuống, hứng gió thổi hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được.



“Phó Ngôn Trí.” Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Sao vậy?”



Quý Thanh Ảnh chỉ vào mình, thấp giọng hỏi: “Em trang điểm vậy ổn chưa?”



“…”



Phó Ngôn Trí tạm dừng xe, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cô bước ra từ phòng thay đồ vừa rồi.



Hai người đều cần phải thay quần áo, đàn ông thay xong là đi được luôn, nhưng phụ nữ chắc chắn sẽ phải rửa mặt trang điểm một phen.



Phó Ngôn Trí cũng không thúc giục cô, thay quần áo xong thì đi qua nhà cô chờ.



Để thể hiện rằng cô rất coi trọng buổi tụ họp hôm nay, nên Quý Thanh Ảnh cố tình ăn mặc theo phong cách Hồng Kông.



Mái tóc xoăn lọn to được cô xõa tung, trông bồng bềnh quyến rũ. Lông mày được cô vẽ nét dài mảnh, phía đuôi mắt có đính kim tuyến nhẹ, không dễ thấy nhưng không ai có thể bỏ qua.



Màu son cũng không phải là màu đỏ tươi, mà là tone màu đỏ nâu.



Sườn xám lấy chủ đạo là lá vàng rơi mùa thu, hoa văn và chất liệu đều là lá trúc khô.



Là kiểu không có tay, không có khuy cài bên hông, mà có khuy cài ở dưới cổ, khiến cho người ta mơ màng.



Phó Ngôn Trí thường xuyên thấy cô mặc sườn xám, nhưng lần nào cũng khiến anh cảm giác đẹp đến ngỡ ngành.



Từ nhỏ anh đã được mẹ dẫn đi xem nhiều show thời trang, mưa dầm thấm đất, nên từ nhỏ đến giờ suy nghĩ của anh là, quần áo là để làm đẹp cho con người.



Nhưng với Quý Thanh Ảnh, thì không phải vậy.



Dù là trang phục gì đi nữa, cô đều có thể mang đến những cảm giác khác nhau.



Đôi khi là hình ảnh của một người đẹp của tháng năm, đôi khi lại như một tiểu thư gia đình giàu có cao hãnh kiêu ngạo, cũng có đôi khi là hình tượng cô gái nhỏ ngoan ngoãn.



Dù là phong cách nào, cũng khiến ánh mắt anh dừng trên người cô.



Sau đó tiếng còi xe vang lên, kéo lực chú ý của Phó Ngôn Trí trở lại.



Anh dẫm nhẹ chân ga, hầu kết nhẹ lăn, giọng nói trầm thấp: “Ổn lắm.”



Quý Thanh Ảnh “Ồ” một tiếng, lấy gương trong túi xách ra nhìn, lẩm bẩm: “Hình như khá ổn thật.”



Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô, nói: “Đẹp lắm.”



Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cong mắt cười tươi: “Cảm ơn.”



Lúc hai người tới, quán bar vô cùng náo nhiệt.



Phó Ngôn Trí dẫn cô vào trong, phục vụ ở cửa thấy anh thì mở to mắt, kinh ngạc gọi: “Anh Phó?”



Phó Ngôn Trí gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Sếp Khương ở trên lầu à?”



“Vâng.”



Phục vụ nói: “Để em dẫn hai người lên.”



“Không cần.”



Nói xong, Phó Ngôn Trí nắm tay Quý Thanh Ảnh dẫn lên tầng.



Tầng một vô cùng náo nhiệt.



Lúc Quý Thanh Ảnh cùng Phó Ngôn Trí đi lên tầng, có thể nghe thấy tiếng nhạc Rock n Roll dưới lầu truyền đến, cùng với tiếng la hét của mọi người.



Cô tò mò liếc nhìn, thấy có một ban nhạc đang biểu diễn.




Lúc đi đến cửa phòng bao, Quý Thanh Ảnh kéo kéo tay Phó Ngôn Trí.



Anh dùng ánh mắt tỏ ý hỏi sao vậy.



Quý Thanh Ảnh hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không sao, chúng ta vào thôi.”



Phó Ngôn Trí hiểu ra, nắm chặt bàn tay cô hơn, vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Yên tâm, có anh ở đây.”



Quý Thanh Ảnh yên lòng.



Phó Ngôn Trí đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam: “Đến đây.”



Khương Thần bị Thẩm Mộ Tình thúc giục đứng dậy mở cửa.



Mọi người nhân tiện cũng quay đầu nhìn về phía cửa chính, còn chưa thấy rõ người tới là ai, bọn họ đã nghe thấy giọng nói cất cao của Khương Thần: “Má nó chứ!”



Khương Thần không thể tin nổi nhìn hai người: “Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?”



Phó Ngôn Trí: “…”



Anh lãnh đạm nhìn anh ấy: “Không nhìn ra à?”



Khương Thần ngơ ngác.



Thẩm Mộ Tình bị tiếng hô của anh ấy hấp dẫn, đi tới bên này: “Nhìn không ra cái gì…”



Cô ấy còn chưa nói hết câu, đã chú ý tới hai bàn tay mười ngón đan xen của hai người. Thẩm Mộ Tình không dám tin, kêu lên một tiếng: “Các cậu… Các cậu…”



Quý Thanh Ảnh có ngượng ngùng, xấu hổ không thôi: “Đã lâu không gặp.”



Nhan Thu Chỉ nhanh chóng kịp phản ứng, mỉm cười nói: “Chúc mừng nha.”



Cô ấy nhìn Quý Thanh Ảnh với ý khen ngợi: “Đại mỹ nhân đúng là đại mỹ nhân.”



Trần Lục Nam cười một tiếng, cũng gia nhập trận địa, nhìn Phó Ngôn Trí: “Không giới thiệu một chút sao?”



Phó Ngôn Trí nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Bạn gái tớ, Quý Thanh Ảnh.”



Giới thiệu xong, sau khi nhận được lời chúc phúc từ mọi người, Quý Thanh Ảnh bị hai người Nhan Thu Chỉ Thẩm Mộ Tình kéo đến một chỗ hẻo lánh nhỏ giọng thì thầm.



“Thanh Ảnh, cậu nói với bọn tớ mau, sao cậu cua được bác sĩ Phó vậy?”



Thẩm Mộ Tình cảm thán: “Đỉnh của chóp.”



Quý Thanh Ảnh: “…”




Cô buồn cười: “Chỉ… như vậy?”



“Như vậy kiểu gì?” Thẩm Mộ Tình tò mò tăng cao: “Đến bây giờ tớ vẫn còn thấy vi diệu quá, không nghĩ tới kiểu người như Phó Ngôn Trí sẽ thật sự yêu đương.”



Cô ấy tò mò không thôi: “Khi yêu cậu ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng kia hả?”



“…”



Lời này, Quý Thanh Ảnh không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Nói thật, cô không cảm thấy Phó Ngôn Trí lạnh lùng.



Ngược lại, còn rất nhiệt tình.



Là một người từng trải, Nhan Thu Chỉ không chút khách khí phản bác: “Tình Tình, cậu không hiểu được đâu.”



Cô ấy giương cằm chỉ vào chỗ mấy người đàn ông: “Kiểu đàn ông cấm dục như bác sĩ Phó, một khi được mở cửa thì…”



Cô ấy muốn nói lại thôi rồi liếc nhìn Quý Thanh Ảnh, ánh mắt rất sâu xa.



Quý Thanh Ảnh: “…”



Ở một bên khác, mấy người đàn ông tụ tập lại một chỗ, cũng không tránh khỏi việc tám nhảm.



Đương nhiên, chủ yếu là Khương Thần nói nhiều nhất.



Anh ấy không thể tin nổi mà đánh giá Phó Ngôn Trí từ trên xuống dưới, “Chậc” một tiếng: “Không nghĩ tới sinh thời còn có thể thấy cậu yêu đương.”



Phó Ngôn Trí ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh ấy.



Khương Thần tiếp tục tò mò: “Hai người các cậu sao lại bắt đầu được, là ai theo đuổi ai?”



Thật ra anh ấy không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Trong nhận thức của Khương Thần, Phó Ngôn Trí không giống người sẽ yêu.



Phó Ngôn Trí dừng lại, lạnh nhạt nhìn anh ấy, cất tiếng nói: “Tớ theo đuổi cô ấy.”



Khương Thần: “…Ồ.”



Anh ấy cũng không tò mò.



Bạn tốt tụ tập với nhau, ngoại trừ ăn cơm uống rượu, thì cũng là để nói chuyện phiếm.



Quý Thanh Ảnh ăn chút gì đó lót bụng, sau đó cũng bắt đầu thẩm rượu với Thẩm Mộ Tình.



Không thể không nói, rượu ở quán bar của Khương Thần ngon thật, Quý Thanh Ảnh rất thích. Mùi vị đậm đà, ngọt ngào thơm ngon.



Trong lúc vô thức, cô đã uống không ít.




Phó Ngôn Trí nhận cuộc gọi của Từ Thành Lễ, lúc quay lại phòng bao, trên bàn đã bày không ít chai rượu.



Anh nheo mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh.



Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ đã không thấy đâu, mà Quý Thanh Ảnh dường như đã say, đang ngoan ngoãn gục xuống bàn. Nhìn cô, Phó Ngôn Trí nhẹ thở ra.



Anh đến gần, còn chưa kịp lên tiếng thì Quý Thanh Ảnh đã ngẩng đầu lên nhìn anh trước.



Sau khi thấy rõ người tới là ai, ánh mắt cô cong cong, cười với anh: “Phó Ngôn Trí.”



Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, trầm thấp đáp lời: “Uống say rồi?”



“Không say.” Quý Thanh Ảnh thành thật nói: “Rượu này uống ngon lắm, anh có muốn thử một chút không?”



Là một câu nghi vấn, nhưng tay cô cũng đã tự giác cầm chai rượu đang đặt một bên lên, loạng choạng định đi lấy một chiếc ly sạch cho anh.



Phó Ngôn Trí nhìn hành động của cô, cũng không ngăn cản.



Nhưng chiếc ly sạch cách Quý Thanh Ảnh hơi xa, cô vươn tay cũng không chạm tới được. Cô nhìn chiếc ly đế cao cách đó không xa, nhíu mày phàn nàn: “Em không lấy được.”



Phó Ngôn Trí nhịn cười, đáp: “Ừm, bên kia không lấy được.‘



Quý Thanh Ảnh không hiểu lắm nhìn anh: “Ừm?”



Trong đôi mắt cô mang theo chút mờ mịt, “Anh không muốn uống à?” Nói rồi, cô còn hơi tủi thân: “Rượu này uống ngon thật mà.”



Bộ dạng này, cực kỳ giống người đi tiếp thị.



Phó Ngôn Trí cong môi, xoay người tới gần: “Không phải.”



Anh dừng lại một chút, một tay ôm cô vào ngực, chỉ chỉ trước mặt cô: “Không phải ở đây có một cái rồi à?”



Quý Thanh Ảnh nhìn theo hướng anh chỉ, chậm chạp chớp chớp mắt: “Đây là ly em vừa uống rồi.”



Cô nói: “Không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao, em sợ anh sẽ để ý.”



Sau khi Quý Thanh Ảnh uống say, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào có cảm giác ngoan ngoãn không nói nên lời.



Mắt Phó Ngôn Trí sâu hơn mấy phần, giọng nói trầm thấp: “Không đâu,”



“Thật ạ?” Ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng lên: “Vậy em rót vào đây cho anh nhé?”



“Ừm.”



Cô rót cho Phó Ngôn Trí nửa ly, hai tay nâng lên trước mặt anh, vẻ mặt chờ đợi.



Phó Ngôn Trí cười nhẹ, thấp giọng hỏi: “Để anh cầm uống à?”



Quý Thanh Ảnh nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh, cô lắc đầu, nhìn anh: “Vậy em cho anh uống nhé?”



Phó Ngôn Trí không lên tiếng, nhưng lại phối hợp nghiêng người xuống, thành tư thế Quý Thanh Ảnh dễ dàng đút cho anh.



Trên ly đế cao vẫn còn dấu son đỏ thẫm của Quý Thanh Ảnh, không đậm không nhạt, nhưng lại có cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.



Ánh đèn trong quán bar màu vàng nâu, nhàn nhạt chiếu xuống, họa ra bóng dáng chồng lên nhau của hai người.



Có lẽ đây là lần đầu Quý Thanh Ảnh đút cho người khác, hành động không quen, một lút lâu cũng chưa thể cho Phó Ngôn Trí uống được.



Giày vò một lúc lâu, cô có chút cáu.



“Anh thấp xuống chút nữa.”



Phó Ngôn Trí đè nén ý cười nơi đáy mắt, khàn giọng đồng ý: “Được.”



Lần này, cuối cùng cô cũng cho anh uống được.



Cùng lúc đó, có một nửa chảy xuống từ khóe môi anh, chảy xuôi qua cằm, đến chỗ cổ và xương quai xanh, rồi lại xuống càng sâu hơn.



Quý Thanh Ảnh nhìn hầu kết anh nhấp nhô lên xuống, vô ý thức liếm môi. Cô cũng thấy khát.



Nhìn một ngụm rượu còn lại trong ly, cô cũng không hỏi anh, tự giác thu tay lại, đưa cái ly đến bên miệng.



Sau khi chú ý tới ánh mắt của Phó Ngôn Trí, cô mềm giọng giải thích: “Em khát,”



Phó Ngôn Trí cũng không nói gì, chỉ nặng nề nhìn cô.



Nhìn hai tay cô nâng cái ly, từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống hết ly rượu anh vừa uống, lúc cô để ly xuống, anh chạm qua vị trí trên đó, có dính vết son môi nhàn nhạt.



Dấu son lộ dưới ánh đèn, vô cùng hấp dẫn người khác.



Uống xong, Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh: “Em buồn ngủ.”



Phó Ngôn Trí cười nhẹ một tiếng, dùng ngón tay cái xoa xoa dấu môi cô để lại, giọng nói trầm thấp: “Vậy chúng ta về nhà.”



“Dạ.”



“Em tự đi được không?”



Quý Thanh Ảnh không kịp phản ứng, không rõ lắm nhìn anh.



Phó Ngôn Trí xoay người, môi cọ qua gò má cô, đến bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Muốn anh ôm không?”