Hờn Dỗi

Chương 55




Hai người im lặng đứng đối diện nhau, hơi thở của Quý Thanh Ảnh gấp gáp, nhón chân tới gần, hơi thở phất qua dái tai anh, nhẹ giọng nói: "Không mang cũng không sao, anh có thể giúp em..."

Vừa dứt lời, nụ hôn như che trời lấp đất của anh rơi xuống.



Không đợi Quý Thanh Ảnh chuẩn bị sẵn sàng, anh đã cạy hàm răng của cô ra, mạnh mẽ đưa lưỡi vào.



Không kịp đề phòng, Quý Thanh Ảnh có chút không thở nổi.



Đôi chân cô như nhũn ra, cả người sắp trượt xuống.



Cô vừa cử động, Phó Ngôn Trí đã thay đổi tư thế ôm cô, đặt cô giữa cánh cửa thoát hiểm phía sau và cơ thể anh.



Thay anh đặt trên gáy cô, tránh cho cô khi ngẩng đầu thì sẽ đụng vào cửa, một cánh tay khác của anh ôm lấy eo cô, đầu lưỡi dây dưa với lưỡi cô, đi vào càng sâu.



Cơ thể Quý Thanh Ảnh cứng đờ, Phó Ngôn Trí vừa hôn vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Thả lỏng nào."

Trong hoàn cảnh này, Quý Thanh Ảnh căn bản không có cách nào thả lỏng.



Cô không có cách nào tập trung lực chú ý, đột nhiên cô cảm thấy hơi hối hận, bên ngoài cánh cửa thoát hiểm thường xuyên truyền đến tiếng nói chuyện của nam nữ, khiến cô sinh ra cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm.



Lo sợ những người bên ngoài cũng giống như bọn họ, lỡ như bọn họ đột nhiên qua đây thì phải làm sao?

Nhận thấy cô mất tập trung, Phó Ngôn Trí cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô như để trừng phạt.



Quý Thanh Ảnh bị đau, ngước mắt lên trừng anh.



Đôi mắt cô hẹp dài, trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi vểnh lên, trong sáng long lanh.



Ánh mắt này không chỉ không có tác dụng cảnh cáo với Phó Ngôn Trí, mà ngược lại còn khiến anh không thể kiềm chế nổi.



Anh vẫn luôn mê mẩn đôi mắt của cô, luôn cảm thấy mỗi khi cô nhìn anh, đôi mắt cô luôn mang theo sự quyến rũ không nói nên lời.



Trong đôi mắt cô có tất cả ma mị và gợi cảm.



Chỉ trong thoáng chốc, Phó Ngôn Trí bỗng nghĩ tới khi cô hờn dỗi mình.



Nghĩ nghĩ, nụ hôn của anh càng mạnh mẽ hơn, bàn tay cũng chu du sau lưng cô.



Lưỡi Quý Thanh Ảnh bị anh mút phát đau, nhưng cô lại đắm chìm trong nụ hôn của anh.



Mỗi khi Phó Ngôn Trí hôn cô, đều có thể khơi lên ngọn lửa nơi đáy lòng cô, sau đó dần dần lan tràn.



Không lâu sau, toàn bộ lực chú ý của cô đều dừng trên người đàn ông trước mặt, vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại, thân thể hai người khó mà tách rời, con tim chung một nhịp đập, ngay cả hơi thở cũng ngày càng gấp gáp.



Không biết đã hôn nhau trong bao lâu, khi Quý Thanh Ảnh đang chìm đắm trong những gì anh đem lại, bên ngoài truyền đến một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.



"Thanh Ảnh đi đâu rồi ta? Không phải cô ấy nói đi vệ sinh sao, sao lâ như vậy rồi còn chưa thấy cô ấy đâu?"

"Không biết nữa, cô không thấy cô ấy trong nhà vệ sinh à?"

"Không thấy."

"Vậy đi lấy điện thoại gọi cho cô ấy đi, cô Chu cũng tới rồi, ban tổ chức nói chúng ta chủ động giới thiệu làm quen."

- --

Tiếng nói chuyện càng ngày càng xa, nhưng mỗi chữ đều đọng lại bên tai hai người.



Quý Thanh Ảnh căng thẳng, trong lúc hoảng loạn cắn vào đầu lưỡi Phó Ngôn Trí.



Cô không quan tâm, đẩy đẩy bả vai anh: "...Đừng mà."

Phó Ngôn Trí dừng lại, rời khỏi môi cô, giọng nói khàn khàn: "Sao phải căng thẳng như vậy?"

Quý Thanh Ảnh đấm nhẹ lên bả vai anh: "Phó Ngôn Trí."

Phó Ngôn Trí cười nhẹ, chiều theo cô.



Anh hôn lên khóe môi cô, vừa lưu luyến vừa trấn an cô: "Đừng căng thẳng."

Một lúc lâu sau, anh mới buông môi Quý Thanh Ảnh ra.



Hai người dựa vào nhau thở dốc, tiếng hít thở vô cùng rõ ràng.



Ánh sáng nơi hành lang hai người đứng chui qua khe hở của cửa thoát hiểm chiếu vào, giúp hai người thấy rõ vẻ mặt của đối phương.



Quý Thanh Ảnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm son dính trên cánh môi của Phó Ngôn Trí, có cảm giác gợi cảm không nói nên lời.





Cô cứ thế mà nhìn chằm chằm vào anh, Phó Ngôn Trí cúi đầu, hơi nhíu mày: "Hm?"

Giọng nói của anh vẫn còn hơi khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy tê dại.



Quý Thanh Ảnh không nhịn được, chủ động tới gần hôn lên khóe môi anh.



Phó Ngôn Trí chiều theo động tác của cô, cười khẽ, hỏi: "Vừa rồi còn đòi anh buông em ra đấy."

Quý Thanh Ảnh liếc nhìn anh: "Trên môi anh dính son."

Phó Ngôn Trí "Ừ" một tiếng, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: "Anh không quan tâm."

"...!Vì sao?"

Quý Thanh Ảnh rúc đầu vào trong lồng ngực anh, không dám cử động, cô sợ lớp trang điểm của mình sẽ bị lem mất.



Vừa dứt lời, chuông điện thoại trong túi của Quý Thanh Ảnh vang lên.



Cô hắng giọng, mặt không đổi sắc bắt máy.



"Alo."

Hứa Băng Oánh nghe giọng của cô, nhìn một vòng xung quanh sảnh lớn: "Thanh Ảnh, cô đi đâu rồi? Bên này chúng tôi sắp chào hỏi mấy câu với cô Chu, cô mau quay lại đi nha."

Quý Thanh Ảnh đáp lời: "Ok, tôi về ngay đây."

Cô dừng lại, cảm nhận được động tác của Phó Ngôn Trí, há miệng cắn nhẹ ngón tay của anh đang đặt trên môi mình: "Giờ tôi về liền."

"Ok."

Cô rũ mi, nhìn chằm chằm động tác của anh.



Không biết là Phó Ngôn Trí cố ý hay vô tình, anh đang giúp Quý Thanh Ảnh lau vết son môi đã trôi, lòng bàn tay anh cọ qua cánh môi mềm mại của cô, mang đến cảm giác tê dại.



Lông mi Quý Thanh Ảnh run rẩy, cũng không ngăn cản anh.



Một lúc lâu sau, ngón tay anh lướt qua cánh môi kiều diễm ướt át của cô, sau đó giơ lên.



Quý Thanh Ảnh nương theo ánh sáng từ ngoài chiếu vào nhìn qua, trên ngón tay anh dính một lớp son môi nhàn nhạt, tương phản rõ ràng với nước da tay anh.



Hình ảnh này khiến trái tim Quý Thanh Ảnh bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp.



Khiến cô rất muốn không bận tâm tới gì khác nữa, nhào vào lòng anh, muốn cùng anh làm chút chuyện gì đó.



Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Phó Ngôn Trí nghiêng đầu, nhìn màu son đỏ hồng trong lòng bàn tay, rồi sau đó chuyển tầm mắt lên khuôn mặt cô.



Hai người bốn mắt nhìn nhau.



Quý Thanh Ảnh nhấp môi, kéo kéo áo anh: "Em lấy khăn giấy cho anh lau."

"Không cần."

Phó Ngôn Trí dừng lại, xoa xoa đầu ngón tay cái và ngón trỏ, khiến son môi lan ra.



Quý Thanh Ảnh không hiểu vì sao anh lại làm vậy.



Cô nhìn chằm chằm mỗi động tác của anh, trái tim cô như bị treo lên không trung bởi hành động của anh.





"Buổi tối về nhà lau giúp anh."

"..."

Đều là người trưởng thành, sao Quý Thanh Ảnh lại không hiểu ý của Phó Ngôn Trí.



Cô "Ồ" một tiếng, gương mặt đỏ lên: "Về rồi nói sau."

Cô duỗi tay chỉ chỉ: "Em vào nhà vệ sinh đã rồi về sảnh lớn sau."

Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng, rũ mắt nhìn cô: "Cần anh giúp dặm lại son không?"

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Quý Thanh Ảnh lại muốn đồng ý.



Còn chưa kịp làm gì thì điện thoại của Phó Ngôn Trí vang lên.



Cô hoàn hồn, đẩy anh ra: "Không kịp nữa rồi, em đi trước."

Nói xong, cô cũng không đợi Phó Ngôn Trí phản ứng lại, đẩy cửa đi ra ngoài, chui vào nhà vệ sinh.



Phó Ngôn Trí nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, trong đôi mắt ngậm ý cười, im lặng cong khóe môi.



Có tà tâm mà không có gan làm cướp, có lẽ là chỉ Quý Thanh Ảnh.



Hai người một trước một sau quay về sảnh lớn, ngoại trừ Diệp Thanh nhìn Phó Ngôn Trí với ánh mắt trêu chọc ra thì không ai biết hai người họ đã làm gì trong hai mươi phút biến mất.



Nhưng Hứa Băng Oánh cũng nghi ngờ nhìn Quý Thanh Ảnh vài lần, thấp giọng hỏi: "Cô đi đâu thế?"

Quý Thanh Ảnh mặt không đổi sắc nói: "Tôi đi vệ sinh mà."

Hứa Băng Oánh "Ồ" một tiếng, nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của cô một hồi, sau đó lại nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, tự nhủ: "Có phải khi cô uống rượu vào sẽ đỏ mặt không?"

"?"

Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, nhân cơ hội nói: "Ừ."

Hứa Băng Oánh gật đầu, thấp giọng nói: "Vậy lát nữa cô uống ít thôi, bây giờ mặt cô đã hồng lắm rồi."

"...Ok."

Quý Thanh Ảnh chột dạ không thôi, chuyển tầm mắt đi chỗ khác: "Nếu không cần thiết thì tôi cũng không muốn uống."

Hai người thì thầm với nhau, ánh mắt của Quý Thanh Ảnh đảo lung tung, thỉnh thoảng lại nhìn một cái sang chỗ Phó Ngôn Trí.



Diệp Thanh đang nói chuyện cùng người bên ban tổ chức, Phó Ngôn Trí đứng bên cạnh bà, vô cùng nổi bật.



Không lâu sau, mấy người Quý Thanh Ảnh được dẫn sang chỗ ban tổ chức bên kia.



Mấy người Chu Chỉ Lan và Diệp Thanh đều đang ở đây, đang vui vẻ trò chuyện.



Cô, Hứa Băng Oánh và một nhà thiết kế khác cùng đi qua, người bên ban tổ chức tươi cười nói: "Lại đây nào, giới thiệu với cô Chu và sếp Diệp một chút, đây là quán quân đoạt huy chương vàng lần này của chúng ta, Quý Thanh Ảnh.



Hẳn là cô Chu và sếp Diệp đều đã gặp qua rồi chứ?"

Diệp Thanh cười cười gật đầu, dịu dàng nói: "Gặp qua rồi, là một nhà thiết kế vô cùng ưu tú."

Quý Thanh Ảnh: "..."

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể giả vờ không quen biết, chào hỏi bà: "Chào sếp Diệp."

Diệp Thanh nở nụ cười, nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô rồi nói: "Xinh đẹp quá."

Người bên ban tổ chức cười: "Thật vậy."

Nói rồi, ông nhìn về phía Chu Chỉ Lan: "Đây là cô Chu."

Quý Thanh Ảnh thu lại vẻ vui mừng trên mặt, nở một nụ cười công nghiệp khéo léo đúng chuẩn: "Chào cô Chu."

Chu Chỉ Lan nhìn chằm chằm cô một lúc, gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Xin chào."

Hứa Băng Oánh và nhà thiết kế còn lại cũng lần lượt giới thiệu.



Sau khi giới thiệu xong, mấy người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, chủ đề trò chuyện đều liên quan tới thiết kế.



Thậm chí còn từ vấn đề thiết kế chuyển sang vấn đề kinh doanh.



Quý Thanh Ảnh ngồi nghe, vẻ mặt mơ màng.



Chu Chỉ Lan và Diệp Thanh trò chuyện với nhau, bọn họ chỉ ngồi nghe, thi thoảng phụ họa mấy câu là được.



Cô không thể không thừa nhận, Chu Chỉ Lan không phải là người mẹ tốt, nhưng trên phương diện thiết kế và kinh doanh, bà lại có vốn hiểu biết dồi dào hơn bất kỳ ai.



Từ trước tới nay cô chưa bao giờ xem Chu Chỉ Lan như mục tiêu để phấn đấu hay thần tượng của mình, nhưng giờ phút này, cô lại không thể không bị những suy nghĩ của bà thuyết phục.



Nghĩ nghĩ, cô rũ mắt xuống, mím môi thành một đường thẳng tắp.



Đúng lúc đang thất thần, ngón tay cô bị người ta nhẹ nhàng cầm lấy.



Quý Thanh Ảnh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên.



Không biết Phó Ngôn Trí đã thay đổi vị trí với Diệp Thanh từ khi nào, ngồi ở bên cạnh cô.



Vì vị trí chỗ ngồi, nên người khác hoàn toàn không thể nhìn thấy động tác trên tay hai người.



Trong khung cảnh náo nhiệt, Quý Thanh Ảnh lặng lẽ đối diện với anh.



Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài với con ngươi đen như mực của anh, rồi nhìn tới ngón út bị anh nắm lấy, bỗng nhiên hiểu ra.



Anh biết rồi.



Anh đang trấn an cảm xúc của cô.



Dừng lại một chút, cô dừng lại, lặng lẽ dịch chuyển bước chân, ngồi gần anh hơn một chút.



Mặc dù cô không biết tại sao Phó Ngôn Trí lại biết được, sao có thể nhận ra tâm tình của cô đang không tốt, nhưng không thể không nói, tâm trạng của Quý Thanh Ảnh trong nháy mắt anh nắm lấy tay cô đã chuyển biến tốt đẹp.



Ngón út của hai người móc vào nhau, như đang ngoéo tay.



Độ ấm nơi ngón tay truyền đến nơi lồng ngực.





Quý Thanh Ảnh được sự ấm áp bao quanh, nguồn nhiệt nóng hổi từ trên cơ thể người đàn ông không ngừng truyền tới cô, khiến cô yên lòng.



Quý Thanh Ảnh lặng lẽ cong môi, cô không chú ý tới ánh mắt của Chu Chỉ Lan dừng trên người cô một lát, rồi sau đó lại chuyển đến trên người Phó Ngôn Trí.



Diệp Thanh cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, bà hắng giọng, có chút không biết phải làm sao.



Một lúc lâu sau, Chu Chỉ Lan bị những người khác gọi đi.



Hứa Băng Oánh vừa định kéo Quý Thanh Ảnh rút lui thì Diệp Thanh cười nói: "Thanh Ảnh, tôi thích thiết kế lần này của cháu lắm, có thời gian tâm sự với tôi một chút không?"

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Được ạ."

Hứa Băng Oánh hiểu ra, hạ giọng nói với Quý Thanh Ảnh: "Tôi qua bên kia trước, lát nữa cô qua sau nha."

"Ok."

Hứa Băng Oánh vừa đi, Phó Ngôn Trí đã giới thiệu với Diệp Thanh: "Mẹ, bạn gái con."

Dứt lời, Quý Thanh Ảnh vội vàng sửa miệng: "Cháu chào dì ạ."

Diệp Thanh cười cười, khuôn mặt vô cùng nhu hòa: "Không cần phải câu nệ như vậy."

Bà nhìn Quý Thanh Ảnh, hỏi đơn giản: "Có cảm thấy không làm quen được với tình huống như thế này không? "

"Có một chút ạ."

Diệp Thanh hiểu rõ, thấp giọng nói: "Không quen cũng không cần cố quá, không phải nhà thiết kế nào cũng phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền."

"Dạ vâng."

Quý Thanh Ảnh nhìn cô, càng nhìn càng thấy hài lòng.



"Cháu có mệt không?"


Quý Thanh Ảnh cảm nhận được sự quan tâm của bà, trả lời: "Vẫn ổn ạ."

Diệp Thanh chỉ chỉ ghế sô pha bên kia: "Qua bên kia ngồi đi, đi giày cao gót khó chịu lắm đấy."

Ba người đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, vừa ngồi xuống, cả người Quý Thanh Ảnh cũng thả lỏng ra.



Phó Ngôn Trí ngồi đối diện với hai người, người ngoài nhìn vào, sẽ thấy Quý Thanh Ảnh đang vui vẻ trò chuyện với Diệp Thanh.



Đương nhiên, đúng là như thế thật.



Chẳng qua không phải nói về việc thiết kế, mà là việc nhà.



Diệp Thanh nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Cháu có thời gian thì cùng Phó Ngôn Trí về nhà ăn bữa cơm."

Quý Thanh Ảnh tươi cười gật đầu: "Được ạ, cháu cảm ơn dì."

Diệp Thanh chăm chú quan sát cô, cũng không muốn tạo cho cô áp lực quá lớn, bắt đầu khen sườn xám trên người cô.



Phó Ngôn Trí ngồi đối diện hai người, sau khi cảm giác được Quý Thanh Ảnh đã thả lỏng, anh dò hỏi một tiếng: "Có muốn ăn chút gì đó không?"

Diệp Thanh nhìn anh: "Con đi lấy cho Thanh Ảnh một ly nước trái cây, rồi mang một ít điểm tâm tới đây."

Phó Ngôn Trí nhìn về phía Quý Thanh Ảnh.



Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Em tế nào cũng được."

Phó Ngôn Trí cười: "Được."

Phó Ngôn Trí vừa rời đi, Quý Thanh Ảnh không nhịn được lại lên tinh thần một lần nữa.



Diệp Thanh bị cô chọc cười, cong cong môi nói: "Không cần căng thẳng như thế, dì cũng có ăn thịt người đâu."

Quý Thanh Ảnh bối rối: "Cháu không có ý đó."

Diệp Thanh vỗ vỗ sau lưng cô trấn an: "Dì biết mà."

Bà cười cười: "Nhà dì không có nhiều quy củ như vậy, cháu và Phó Ngôn Trí vui vẻ là được, không cần để ý tới những chuyện khác."

Bà chủ động nói: "Thật ra trước đây dì đã biết cháu rồi."

"Dạ?"

Diệp Thanh cười: "Trăn Trăn thích cháu lắm, khi ở nhà thường xuyên nhắc về cháu."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, mỉm cười đáp lời: "Cháu cũng rất thích Trăn Trăn."

Diệp Thanh gật đầu: "Khi Trăn Trăn nhắc tới cháu ở nhà, dì không nghĩ tới cháu và Phó Ngôn Trí sẽ có duyên như vậy."

Bà không nhanh không chậm nói: "Rõ ràng khi bọn nó đi Giang Thành cũng không gặp được cháu, vậy mà lại gặp ở Bắc Thành."

Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra, hỏi theo bản năng: "Đi Giang Thành?"

Diệp Thanh gật đầu, kinh ngạc nhìn cô: "Cháu không biết sao?"

Quý Thanh Ảnh ngơ ngác lắc lắc đầu.



Cô chỉ biết Phó Ngôn Trí từng nghe qua tên mình, dù sao thì Diệp Trăn Trăn cũng học thiết kế, có lẽ sẽ thường xuyên nhắc tới bên tai anh.



Nhưng chuyện hai người đi Giang Thành, thì cô thật sự không biết gì.



Nghe vậy, Diệp Thanh không nhịn được cười: "Chắc là Phó Ngôn Trí ngại nói với cháu."

Bà nói: "Kỳ nghỉ hè năm ngoái, không biết làm sao mà Trăn Trăn biết được cháu có một phòng làm việc ở Giang Thành, ồn ào đòi đến đó gặp cháu, nhân tiện mua luôn một bộ sườn xám mang về.



Đúng lúc đó Phó Ngôn Trí phải tới Giang Thành tham gia một buổi trao đổi, nên Trăn Trăn cũng đi theo."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa.



Diệp Thanh thở dài: "Nhưng mà Trăn Trăn bảo không gặp được cháu, hình như ngày đó đúng lúc phòng làm việc của cháu nghỉ làm, có chút ngoài ý muốn."

Khi Phó Ngôn Trí trở lại, cuộc đối thoại của hai người họ đúng lúc kết thúc.



Anh đặt bánh ngọt xuống, nghi hoặc nhìn Quý Thanh Ảnh: "Sao vậy?"

Quý Thanh Ảnh lắc đầu.



Diệp Thanh liếc nhìn anh: "Hai đứa nói chuyện đi, mẹ qua bên kia chào hỏi một cái."

Diệp Thanh vừa đi, Phó Ngôn Trí thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Căng thẳng à?"

"...Không phải."

Quý Thanh Ảnh nhìn anh, muốn nói lại thôi: "Lát nữa về nhà sẽ nói với anh sau."

Phó Ngôn Trí "Ừm" một tiếng: "Ăn chút gì đó trước đi."

Quý Thanh Ảnh gật gật đầu, nhịn xuống mong muốn muốn anh chứng thực ngay lúc này.



Cô cầm miếng bánh ngọt trước mặt lên cắn một miếng, ăn lót dạ một chút.



Sau khi ăn xong, Quý Thanh Ảnh cũng không tiện ở chung với anh thêm nữa.



Cô duỗi tay, chỉ chỉ Hứa Băng Oánh bên kia: "Em đi qua chỗ Băng Oánh bên kia."

Phó Ngôn Trí gật đầu: "Đi đi, có thể về sớm một chút không?"

"Để lát em hỏi thử xem."

Quý Thanh Ảnh đứng dậy đi qua chỗ Hứa Băng Oánh, vừa đi qua, cô đã bị Hứa Băng Oánh kéo lại tám chuyện.



"Tôi nghe nói người đàn ông đó là con trai của sếp Diệp."

Quý Thanh Ảnh gật đầu: "Ừ."

Hứa Băng Oánh tò mò nhìn nhìn, nói thầm: "Tôi cảm thấy hai người rất thân thuộc."

"Hả?"

Quý Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn cô ấy: "Sao lại nói vậy?"

Hứa Băng Oánh lắc đầu: "Không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy vừa rồi khi chúng ta qua bên kia nói chuyện, ánh mắt anh ấy nhìn cô rất dịu dàng."


Quý Thanh Ảnh: "...Không phải giống nhau cả sao?"

"Không không không." Hứa Băng Oánh nhìn cô: "Không giống nhau chút nào, phụ nữ mẫn cảm lắm."

Cô ấy hạ thấp giọng nói: "Ánh mắt anh ấy nhìn bọn tôi lạnh nhạt lắm, giống như nhìn người xa lạ ấy, nhưng mà khi nhìn cô thì có chút..." Hứa Băng Oánh vắt hết óc suy nghĩ, nói: "Có chút cưng chiều."

"..."

Hứa Băng Oánh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quý Thanh Ảnh, lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết nói như vậy có đúng hay không, chỉ là tôi cảm giác như vậy á, có phải anh ấy để mắt đến cô không?"

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh bật cười, nâng mắt nhìn qua Phó Ngôn Trí bên kia: "Chắc là không có đâu."

Hứa Băng Oánh nhìn theo ánh mắt cô, rồi lại chuyển tầm mắt lên người cô: "Tôi thấy là có khả năng đấy."

Cô ấy nghiêm túc nói: "Cô như vậy, hầu hết đàn ông độc thân đêm nay có mặt tại đây đều vừa gặp đã yêu cô đấy."

Quý Thanh Ảnh: "..."

Cô dở khóc dở cười, nói đơn giản: "Làm gì đến mức ấy."

"Có."

Mặc dù hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng Hứa Băng Oánh không thể không thừa nhận, Quý Thanh Ảnh ưu tú hơn cô ấy ở mọi phương diện.



Cô ấy đánh giá cao những người cùng giới, cũng sẽ đánh giá cao những người có năng lực hơn mình.



Mặc dù đôi khi sẽ cảm thấy có chút hâm mộ, nhưng cô ấy lại càng khâm phục nhiều hơn.



Trong lòng cô ấy, ít khi có tâm lý ghen tị của con gái.



Cho dù là có, thì cô ấy cũng sẽ cố gắng đè xuống.



Hai người thì thầm với nhau, cũng không chú ý cách đó không xa có người đang đi tới.



Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói xa lạ.



"Thanh Ảnh."

Quý Thanh Ảnh hơi sững lại, theo bản năng ngẩng đầu lên.



Trong nháy mắt ngẩng đầu lên ấy, một giọng nói khác cũng truyền đến theo: "Sao cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ cũng tới đây thế?"

"Không phải nói cậu ta bị tai nạn giao thông đang nằm viện sao?"

"Chắc là xuất viện rồi."

Lông mi Quý Thanh Ảnh run rẩy, lấy lại tinh thần nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này.



Cô hơi dừng lại, vô cảm nói: "Có phải anh đây nhận nhầm người rồi không?"

Hạ Viễn rũ mắt nhìn cô, đột nhiên bật cười: "Nhận nhầm người có thể gọi đúng tên em sao?"

Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.





Hứa Băng Oánh nhìn tư thế của hai người, nghĩ ngợi: "Hai người nói chuyện đi."

Quý Thanh Ảnh còn chưa kịp ngăn cản thì cô ấy đã đi mất.



Cô hít sâu một hơi, theo bản năng đưa mắt tìm Phó Ngôn Trí.



Nhưng bây giờ Phó Ngôn Trí không ở trong sảnh lớn.



Quý Thanh Ảnh nghĩ ngợi, có lẽ anh ra ngoài nhận điện thoại rồi.



Hạ Viễn nhìn thẳng vào cô hồi lâu, tay nhét trong túi quần, hỏi cô: "Vẫn không định nói chuyện với tôi sao?"

Giọng nói của anh ta cũng trầm thấp, nhưng mang lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác biệt với Phó Ngôn Trí.



Khi nghe thấy giọng nói của Phó Ngôn Trí, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn, cô sẽ cảm thấy vui sướng.



Nhưng khi nghe giọng nói của Hạ Viễn, chỉ khiến tâm trạng cô trở nên phiền muộn, thậm chí cảm thấy ghê tởm.



Cô dừng lại, lãnh đạm hỏi: "Anh có chuyện gì sao?"

Hạ Viễn cười một cái, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?"

Quý Thanh Ảnh bĩu môi, lạnh nhạt rõ ràng: "Đúng vậy."

Cô giương cằm: "Thời gian của tôi quý báu, không muốn lãng phí với những người không quan trọng."

Hạ Viễn nghẹn lời, nghiêm túc đánh giá cô.



Anh ta đột nhiên cảm thấy, Quý Thanh Ảnh thay đổi không ít.



Mặc dù trước kia cô cũng xinh đẹp như vậy, nhưng không có miệng lưỡi sắc bén như vậy, tính tình lạnh nhạt, như một bình hoa di động.



Nhưng sau đó, cô dần dần có thêm màu sắc, chỉ tiếc là, màu sắc ấy còn chưa hoàn toàn bung tỏa, thì đã bị bụi bặm bao phủ.



Anh ta dừng lại, thấp giọng nói: "Em sẽ không muốn trở mặt với tôi ngay tại đây chứ?"

Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.



Nếu không phải không đúng dịp, thì ngay bây giờ cô có thể hắt ly rượu này lên mặt Hạ Viễn.



Hạ Viễn và cô quen biết nhau ba năm, mặc dù không thật sự thân thiết, nhưng cũng hiểu tính cách của cô như thế nào.



Cô vẫn luôn khéo léo hiểu chuyện, hiếm khi sẽ làm ra chuyện gì vô lý, lý trí tới cực điểm.



Ngay cả khi anh ta có lỗi với cô, nhưng cô cũng không làm ra chuyện gì mất lý trí với họ.



Hạ Viễn im lặng một lát, thấp giọng nói: "Trước đó tôi có xem phần thi của em."

Quý Thanh Ảnh như thể không nghe thấy, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.



Hạ Viễn cũng không để bụng thái độ này của cô, cười nhạt, nói: "Rất sáng tạo."

Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Cảm ơn sếp Hạ đã khích lệ, những thứ này đều là do sếp Hạ ban tặng cả."

Hạ Viễn nghe ra ý trào phúng trong lời nói của cô, cũng không tức giận.



Anh ta trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Quý Thanh Ảnh hơi hơi mỉm cười: "Lời xin lỗi đến muộn thì sẽ không cần thiết nữa."

Cô nhìn Hạ Viễn, bình tĩnh hỏi: "Có phải anh đã quên những lời tôi nói khi tốt nghiệp rồi không?"

Hạ Viễn ngẩn ra.



Anh ta không quên, năm đó khi tốt nghiệp, Quý Thanh Ảnh quyết đoán tới mức nào.



Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, nhắc nhở: "Nếu anh quên rồi, thì tôi không ngại nhắc lại một lần nữa cho anh nhớ."

Giọng nói cô lãnh đạm, từng câu từng chữ nói: "Tôi có thể tha thứ cho anh và Lâm Hiểu Sương.



Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh và cô ta mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi, chỉ cần nhìn thấy các người, thì tôi đã cảm thấy ghê tởm!"

Kết quả là, cả hai người này đều lần lượt xuất hiện trước mặt cô.



Quý Thanh Ảnh nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không học được cách tha thứ.



Dù là với bất kỳ ai, từng bị tổn thương tức là từng bị tổn thương, cho dù miệng vết thương có khép lại rồi, thì cũng không thể nào xem như chưa có chuyện gì xảy ra.



Hạ Viễn mấp máy môi, dường như muốn giải thích chút gì đó.



Quý Thanh Ảnh căn bản không cho anh ta cơ hội, xoay người muốn rời đi.



Anh ta theo bản năng muốn duỗi tay giữ lấy tay cô, nhưng tay còn chưa đụng tới, thì đã bị Quý Thanh Ảnh né tránh.



Quý Thanh Ảnh nhìn anh ta: "Niệm tình anh đã từng chăm sóc cho tôi, đừng để tôi nói ra những chuyện ghê tởm mà anh và Lâm Hiểu Sương đã làm với tôi."

Quý Thanh Ảnh rũ mắt, nhìn bàn tay đang duỗi ra giữa không trung của anh ta, khẽ cười nói: "Nhất là bàn tay bẩn thỉu từng chạm qua Lâm Hiểu Sương này của anh."

Phó Ngôn Trí nhận một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi tới, khi nói chuyện xong đi vào sảnh lớn, thì nhìn thấy Quý Thanh Ảnh đang không quan tâm gì cả mà chạy về phía anh.



Anh theo bản năng mở rộng vòng tay, Quý Thanh Ảnh sà vào lồng ngực anh.



"Sao vậy?"

Phó Ngôn Trí ôm cô, nâng mắt nhìn tình huống bên trong.



Vừa nâng mắt, tầm mắt đã chạm phải ánh mắt của một người đàn ông xa lạ.



Quý Thanh Ảnh lắc đầu, kéo áo anh: "Em muốn ra ngoài."

"Được."

Phó Ngôn Trí không hỏi gì cả, kéo cô đi ra ngoài.



Chút động tĩnh nhỏ này của hai người, ngoại trừ những ai chú ý tới bọn họ thì không có ai phát hiện ra.



Hạ Viễn híp mắt, nhìn người đàn ông được Quý Thanh Ảnh chủ động ôm ấp, nhận lấy ly rượu người phục vụ đưa qua, nhấp một ngụm, sau đó nghiêng đầu nói với người trợ lý đi cùng anh ta tới đây: "Điều tra xem người kia là ai."

"Vâng."

Sau khi đi ra khỏi sảnh lớn, Phó Ngôn Trí nắm tay cô, tay cô lạnh ngắt, không giống nhiệt độ cơ thể vào mùa hè chút nào.



Anh hơi nhíu mày.



"Có lạnh không?"

"Lạnh."

Quý Thanh Ảnh làm nũng với anh: "Em muốn về nhà."

Phó Ngôn Trí rũ mắt, chăm chú quan sát cô mấy lần, chiều theo vô điều kiện: "Được, chúng ta về nhà."

Giọng nói anh dịu dàng ấm áp như gió đêm, phất qua bên tai cô, khiến cô cảm thấy mình vẫn còn nơi ấm áp để dựa vào, tâm trạng cũng có thể bình tĩnh trở lại.



Quý Thanh Ảnh "Dạ" một tiếng, kìm nén cảm xúc đang trào dâng: "Được ạ."

Phó Ngôn Trí gọi cho Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh cũng không chú ý tới tình huống bên này, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy.



Cất điện thoại, Phó Ngôn Trí nhìn người trong lòng: "Em có thể tự đi được không?"

Quý Thanh Ảnh gật đầu.



Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: "Để anh ôm em."

Dứt lời, anh ôm Quý Thanh Ảnh lên theo kiểu ôm công chúa.



- ----

*Editor: Tra nam tiện nữ đều đã xuất hiện, sóng gió sắp nổi lên rồi..