Sau khi xuống máy bay Sơ Hạnh mới biết chuyện bà ngoại bị bệnh.
Bởi vì bố đến sân bay đón cô và Kỷ An xong liền bảo tài xế chở tới bệnh viện.
Sơ Hạnh lo lắng bất an hỏi: “Bố, chúng ta đến bệnh viện làm gì?
Lúc này Kỷ Lâm Viễn nói cho cô cùng Kỷ An biết: “Bà ngoại hai con bị bệnh, hiện đang nằm trong bệnh viện.”
Không đợi Sơ Hạnh với Kỷ An mở miêng, Kỷ Lâm Viễn nói tiếp: “Là xuất huyết não, nhưng mà phát hiện kịp thời, vị trí chảy máu không ở vùng cuống não, lượng máu chảy ra cũng rất ít, tóm lại vẫn ổn, bây giờ tình trạng đã được kiểm soát, vẫn cần phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, đợi vài ngày nữa bác sĩ nói nếu không sao thì có thể về nhà.”
Kỷ An cau mày lầm bầm: “Sao đột nhiên xuất huyết não…”
Kỷ Lâm Viễn khẽ thở dài: “Con người khi về già sẽ gặp đủ loại bệnh tật.”
Hai mắt Sơ Hạnh đỏ hoe, cô nhăn mặt, cắn môi không nói lời nào.
Đôi bàn tay đặt trên đùi siết chặt.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngày nào bà…”
Chưa kịp nói xong, cổ họng cô đã nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào.
Kỷ Lâm Viễn hiểu ý của con gái, trả lời với con: “Phát bệnh vào ngày 24, ông ngoại con lập tức gọi 120, đêm đó bố cùng mẹ con chạy tới ngay.”
Tối ngày 24.
Là ngày chiếc đồng hồ mà bà tặng cho cô bỗng nhiên dừng lại.
Đôi mắt của Sơ Hạnhtràn ngập nước mắt.
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao mẹ cô lại nói như vậy khi cô nói muốn về nhà bà ngoại đón Tết Dương lịch.
Hóa ra bố mẹ không phải hôm nay mới đến mà là một tuần trước rồi.
“Hạnh Hạnh, không sao đâu,” Kỷ Lâm Viễn dịu dàng an ủi con gái, “Bà ngoại đã ổn rồi, đừng lo lắng.”
Sơ Hạnh nặng nề gật đầu.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhất định bà ngoại khỏe mạnh sống lâu.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng.
Tới bệnh viện, Kỷ Lâm Viễn dẫn con gái và con trai vào phòng bệnh, không ngừng dặn dò bọn họ: “Tâm trạng của bà ngoại không thể dao động quá lớn, hai con kiềm chế cho tốt, đừng để bà xúc động.”
Sơ Hạnh cùng Kỷ An gật đầu liên tục.
Tiến vào phòng bệnh, Sơ Hạnh thở dốc, thậm chí còn vô thức bước đi với tốc độ nhẹ nhàng hơn.
Mẹ và ông ngoại đang đứng bên giường.
Cô nhìn bà đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt hơi mở to, cố gắng kiềm chế khí chua sắp trào lên miệng.
Sơ Hạnh chỉ mỉm cười nhẹ.
Như thường lệ, cô đến bên giường bệnh, nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy Dư Sênh, dùng giọng nhẹ nhàng ngoan ngoãn nói: “Bà ơi, Hạnh Hạnh nhớ bà quá.”
Dư Sênh đã tỉnh táo vài ngày trước nhưng cần phải nhập viện để theo dõi.
Trên mặt bà hiện lên một nụ cười yêu thương, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Sơ Hạnh.
“Hạnh Hạnh chúng ta tới rồi này.” Dư Sênh khẽ nói.
Sơ Hạnh mỉm cười, cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, cười nói: “Hạnh Hạnh ở đây ạ.”
“Tiểu An cũng đến ạ.” Kỷ An đứng ở giường bệnh bên kia, thấp giọng.
Dư Sênh quay mặt lại nhìn Kỷ An dáng người vốn dĩ đã rất cao, ánh mắt đầy ân cần trìu mến.
Bà giơ tay ra, Kỷ An liền nắm tay bà.
Dư Sênh mỉm cười nắm tay cháu gái và cháu trai, mãn nguyện như một đứa trẻ.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch này, ban ngày Sơ Hạnh ở bệnh viện chăm sóc Dư Sênh, buổi tối sẽ cùng Kỷ An về nghỉ ngơi tại khách sạn do bố mẹ cô mở gần bệnh viện.
Chiều ngày 3, Sơ Hạnh và Kỷ An trở lại trường học.
Sau khi máy bay cất cánh, Sơ Hạnh ngồi cạnh Kỷ An bỗng bật khóc.
Những giọt nước mắt từng giọt rơi xuống như những hạt trân châu tan vỡ, ướt đẫm má và mu bàn tay.
Kỷ An tay chân luống cuống nhìn cô.
Cô ngồi khóc bên cạnh cậu, rất giống khung cảnh sáu năm trước.
Sáu năm trước, khi bố mẹ nói với chị em bọn họ về quyết định tái hôn, Sơ Hạnh đã ra ngoài một mình.
Cô rất lâu không về nhà, Kỷ An lo lắng nên ra ngoài tìm, không ngờ vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy Sơ Hạnh ngồi xổm trong góc.
Lúc đó cô cũng khóc đau lòng như này.
Một lúc sau, Kỷ An đưa tay lau nước mắt cho Sơ Hạnh, thấp giọng an ủi: “Bác sĩ nói không sao đâu, bà ngoại sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Sơ Hạnh cúi đầu, nức nở nói: “Bác sĩ còn nói rất dễ tái phát.”
Kỷ An phản bác: “Bậy bậy bậy, chị đừng dọa bản thân mình.”
“Được rồi, không khóc nữa.” Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh dần dần ngừng rơi nước mắt, tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Trong kỳ nghỉ lễ này, cảm xúc của Sơ Hạnh luôn tích tụ trong lòng, sợ bố mẹ buồn, sợ ông bà lo lắng nên luôn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa lên máy bay, sợi dây trói buộc trong cơ thể dường như đột ngột bị đứt đi.
Hai giờ sau, Sơ Hạnh và Kỷ An hạ cánh xuống sân bay Thẩm Thành.
Ngay sau khi bật máy, cô lập tức gọi điện cho mẹ báo mình vẫn bình an, đồng thời hỏi mẹ: “Bà đâu rồi, có khỏe không ạ?”
Sơ Nhạn không biết làm sao thở dài: “Vẫn ổn, mẹ với bố con vừa nói chuyện cùng bác sĩ, ngày 7 bà ngoại có thể được về nhà rồi, Hạnh Hạnh đừng lo nữa nhé, đừng lúc nào cũng nhớ nhà, có bố mẹ ở đây.”
Sơ Hạnh cuối cùng cũng đợi được đến thời gian chính xác bà ngoại xuất viện trở về nhà, trái tim đang lơ lửng trong không trung của cô đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô vui vẻ chu môi, giọng điệu cũng cao lên: “Vâng ạ.”
Sơ Nhạn nói: “Mẹ đang ở trong phòng bệnh, Hạnh Hạnh có muốn nói chuyện với bà không?”
“Dạ muốn!” Sơ Hạnh nói ngay.
Sơ Nhạn bật cười.
Giây sau, Sơ Hạnh nghe thấy giọng của Dư Sênh: “Hạnh Hạnh à.”
Sơ Hạnh mím môi thấp giọng nói: “Bà ngoại.”
“Bà ơi, cháu đã đến sân bay rồi, cùng Kỷ An đón xe buýt về trường ạ.”
“Được rồi được rồi.” Dư Sênh nhẹ nhàng nói: “Đến trường nhớ ăn tối đúng giờ, đừng để bụng đói nhé.”
“Cháu biết rồi ạ.” Sơ Hạnh ngoan ngoãn trả lời.
Hai bà cháu trò chuyện thêm mấy chuyện nhỏ trong nhà, chẳng qua là Dư Sênh dặn dò Sơ Hạnh vài chuyện vặt vãnh, Sơ Hạnh rất ngoan ngoãn và kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề một.
Kỷ An chỉ nói với Dư Sênh vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau cuộc điện thoại này, Sơ Hạnh đã lấy lại được sức sống.
Về đến trường học lúc 4h chiều.
Sơ Hạnh rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Sau khi trở về ký túc xá, cô leo lên giường định nằm ngủ một lát.
Nhưng Sơ Hạnh vẫn nhớ tối nay cô sẽ ăn tối với Cận Ngôn Châu nên cô đặc biệt đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ.
Tuy nhiên, không ngờ lần này cô ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Tin nhắn đầu tiên của Cận Ngôn Châu gửi cho Sơ Hạnh vào lúc 5:30 chiều
“JYZ: Mấy giờ cậu đi?”
Gửi xong tin nhắn, Cận Ngôn Châu thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại của mình.
Rõ ràng cảm giác mình đã đợi rất lâu mới xem nhưng thời gian trên điện thoại chỉ trôi qua một phút mà thôi.
Cận Ngôn Châu thực sự muốn gửi một tin nhắn cho cô, nhưng làm như vậy thì lại tỏ ra mình quá thiếu kiên nhẫn nên cuối cùng cố gắng kiềm chế.
Cứ thế, từ 17:30 đến 18:00, lúc này mới gửi tin nhắn thứ hai.
“JYZ: Còn đi không?”
Vẫn không có câu trả lời.
Chờ thêm mười phút, Cận Ngôn Châu nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Kỷ An đang ngủ trên giường, đứng dậy đi tới, đưa tay ra đánh thức cậu.
Kỷ An mở mắt ra, nhìn thấy là Cận Ngôn Châu, muốn phát cáu lại bình tĩnh dằn xuống.
Cậu nhắm mắt lại, cau mày hỏi: “Anh Châu sao vậy, tôi buồn ngủ lắm.”
Cận Ngôn Châu mấp máy môi, sau đó thấp giọng lúng túng nói: “Cậu gọi cho chị cậu một chút.”
Kỷ An một giây sau muốn ngủ, cậu nhắm mắt lại, ép mình hỏi: “Cậu tìm chị ấy àm gì?”
Hai tai Cận Ngôn Châu đỏ bừng, kiên quyết nói: “Không phải việc của cậu.”
Kỷ An xoay người, nằm ở trên giường lười biếng lẩm bẩm: “Tự cậu liên hệ đi.”
“Nếu tôi gọi được thì còn tìm cậu sao?” Cận Ngôn Châu tức giận.
Kỷ An bất lực đến mức chỉ có thể mò mẫm tìm chiếc điện thoại, phải mất một lúc lâu cậu mới tìm thấy.
Cậu trực tiếp đưa điện thoại cho Cận Ngôn Châu: “Tự cậu gọi đi.”
Cận Ngôn Châu lấy điện thoại di động của Kỷ An, bấm số điện thoại di động của Sơ Hạnh, cuộc gọi kết nối.
Nhưng không có ai trả lời cho đến khi tự động cúp máy.
Cận Ngôn Châu đành phải đặt điện thoại của Kỷ An xuống dưới gối: “Điện thoại di động ở dưới gối cậu.”
Kỷ An chậm rãi nói: “Chị ấy…chắc đang ngủ rồi.”
Cận Ngôn Châu nghi hoặc: “Hửm.”
“Bà ngoại tôi bị bệnh, ban ngày tôi cùng chị ấy đều ở bệnh viện, buổi tối trở về khách sạn ngủ, nhưng trong lòng lo lắng nên ngủ không ngon.”
“Để chị ấy ngủ thêm đi anh Châu, chị ấy còn mệt hơn tôi.”
Cận Ngôn Châu hơi ngây người.
Cậu khẽ mím môi, không nói gì, chỉ quay người lại, nhấc điện thoại di động lên gửi cho Sơ Hạnh một tin nhắn mới.
“JYZ: Hôm khác đi ăn nhé.”
Sơ Hạnh nghe thấy tiếng chuông reo trong giấc ngủ.
Cô muốn mở mắt ra, muốn tỉnh dậy nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mí mắt cũng chẳng thể tách rời được.
Thậm chí cử động cũng không được, như thể bị ai đó áp chế, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô vùng vẫy thật lâu mới mở mắt ra.
Sơ Hạnh nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, hơi thở vừa sâu vừa gấp.
Mấy giây sau, chờ nhịp tim đập chậm lại, cô nhấc điện thoại từ bên cạnh.
Sau đó, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Kỷ An, còn có ba tin nhắn từ Cận Ngôn Châu gửi cho cô.
“JYZ: Mấy giờ cậu đi?”
“JYZ: Còn đi không?”
“JYZ: Hôm khác đi ăn nhé.”
Đọc ba tin nhắn liên tiếp, tựa như có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu từ từ thay đổi, đại khái là ——
Từ ôn hòa,
Đến không kiên nhẫn,
Rồi có hơi bực mình.
Sơ Hạnh lập tức ngồi dậy, vội vàng đáp: “Thật xin lỗi, mình ngủ quên mất, bây giờ cậu rãnh không? Tối nay đi nhé?”
Cận Ngôn Châu vẫn chưa trả lời Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh gọi lại cho cậu.
Cận Ngôn Châu đang rửa mặt trong phòng tắm nghe thấy điện thoại di động reo nên bước ra ngoài lấy điện thoại di động.
Kết quả người gọi chính là — Sơ Hạnh.
Cậu có vẻ hơi giật mình, nhấn nút trả lời.
Sơ Hạnh vừa mới tỉnh lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường, nghe như cắn một miếng kẹo bông, mềm mại ngọt ngào: “Cận Ngôn Châu? Xin lỗi, mình ngủ quên, à… tối nay cậu có rảnh không?”
Cận Ngôn Châu không nói gì, cậu lấy điện thoại di động ra khỏi tai, nhìn xuống thời gian lúc này.
18:25.
Cậu đưa điện thoại về bên tai.
Sơ Hạnh vẫn là có lỗi nói: “Thật xin lỗi, cậu đừng tức giận nha. Nếu hôm nay cậu không có thời gian thì mình nghe cậu, hôm khác chúng ta gặp nhau…”
Cô chưa kịp nói xong thì Cận Ngôn Châu đã cắt ngang, giọng nói vẫn trầm lạnh như cũ, không có chút cảm xúc nào: “Bảy giờ đi.”
Cho cô 35 phút để chuẩn bị, chắc là đủ rồi.
Sơ Hạnh nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Cận Ngôn Châu kiên nhẫn lặp lại: “Bảy giờ, hẹn gặp cậu dưới lầu ký túc xá.”
“À, à được.” Sơ Hạnh nhanh chóng đồng ý.
Sau khi cúp máy Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh lại gọi cho Kỷ An.
Ngay khi Kỷ An sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng chuông lại đánh thức cậu.
Cậu kìm nén cơn nóng nảy nhấc điện thoại lên, thấy là Sơ Hạnh bèn im lặng chịu đựng.
Sau khi kết nối, Kỷ An chưa kịp nói chuyện thì Sơ Hạnh đã hỏi: “Khi nãy em gọi chị có việc gì sao?”
Bây giờ suy nghĩ Kỷ An chậm chạp, phản xạ lề mề nói: “Em đâu có gọi điện cho chị.”
“À, em nhớ rồi,” Kỷ An uể oải thì thầm, “Là anh Châu không liên lạc được với chị, nhờ em gọi điện cho chị.”
“Vậy à.” Cuối cùng Sơ Hạnh hiểu rõ.
Kỷ An cố chịu đựng cơn buồn ngủ, lầu bầu hỏi: “Chị ngủ ngon không?”
“Ừm,” Sơ Hạnh mỉm cười nói với hắn: “Cuối cùng thì cũng ngủ một giấc thật đã.”
“Vậy được.” Kỷ An lười biếng ngáp một cái, nói: “Em ngủ tiếp đây, buồn ngủ quá đi.”
“Thôi nha, emcũng ngủ ngon.” Sơ Hạnh nói xong liền cúp điện thoại.
~~~
Bảy giờ tối.
Sơ Hạnh có mặt đúng giờ ở tầng dưới ký túc xá.
Vừa bước ra, cô đã nhận thấy một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang đứng bên đường.
Sơ Hạnh lập tức chạy tới.
Cô dừng lại trước mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đến khi nào vậy?”
Cận Ngôn Châu đã đợi cô ở tầng dưới nửa giờ, thản nhiên nói: “Vừa rồi.”
“Ồ,” Sơ Hạnh cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người thong thả đi dọc con đường về phía trước.
Hơn mười phút sau, bước vào tiệm lẩu Tinh Trụ.
Chờ bọn họ gọi xong đồ ăn kèm cho lẩu, người phục vụ cầm một ít đồ vật đi tới, cười nói: “Bạn có muốn viết ra nguyện vọng cho năm mới của mình không?
“Quán chúng tôi đang tổ chức hoạt động trong vài ngày này, bạn chỉ cần viết những lời chúc năm mới lên tờ giấy rồi dán lên bức tường ước nguyện bên cạnh thì có thể nhận được một chiếc móc khóa dễ thương miễn phí đó ạ.”
Người phục vụ nói rồi đặt một chùm chìa khóa với nhiều kiểu dáng khác nhau lên bàn.
Sơ Hạnh tựa hồ rất có hứng thú, lập tức xin bút, định viết lời chúc cho năm mới.
Người phục vụ cầm mấy tờ giấy ghi chú có đường nét khác nhau, hỏi Sở Hạnh: “Cô muốn hình dạng gì? Ô mai, táo, hay hoa…”
Sơ Hạnh không chút do dự chọn ô mai.
Người phục vụ quay mặt lại mỉm cười hỏi Cận Ngôn Châu: “Anh chàng đẹp trai thì sao? Anh muốn hình thế nào?”
Cận Ngôn Châu hoàn toàn không có hứng thú với loại chuyện này, đương nhiên một chút hứng thú cũng chẳng có.
Tuy nhiên.
Cậu nhướng mi thấy cô gái ngồi đối diện hào hứng tràn trề như vậy nên cũng không cảm thấy cụt hứng, từ tay người phục vụ ra lấy một tờ giấy hình quả táo, ấn bút bi.
Sơ Hạnh không hề suy nghĩ gì cả, chỉ viết ra lời ước nguyện năm mới.
[Mong gia đình tôi bình an mạnh khỏe, ông bà ngoại sống lâu trăm tuổi!]
2011/01/03, C]
Trước khi viết, Cận Ngôn Châu lại ngước mắt lên nhìn cô đang nghiêm túc viết lời chúc cho năm mới.
Sau đó, cậu viết lên tờ giấy có hình quả táo:
[ IHC’SWWCT.
2011/01/03, J ]
Sơ Hạnh viết xong rồi dán lên bức tường tâm nguyện bên tường.
Sau đó, Cận Ngôn Châu cũng dán tờ giấy của mình lên.
Cả hai người đều thấy được nguyện vọng năm mới của đối phương.
Cận Ngôn Châu đoán được cô sẽ viết lời chúc năm mới này.
Mà Sơ Hạnh nghiêng đầu cau mày nhìn thật lâu, cũng chẳng hiểu Cận Ngôn Châu viết ra điều ước gì.
Là….
“CS, đó là trò chơi à?” Sơ Hạnh cười nói: “Mục tiêu năm mới của cậu là một trò chơi nha!”
Cận Ngôn Châu liếm nhẹ môi dưới, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Sơ Hạnh tưởng cậu im lặng ngầm thừa nhận cô đã đoán đúng.
Người phục vụ yêu cầu họ chọn mỗi người một chiếc móc khóa.
Sơ Hạnh nhanh chóng tìm thấy một mặt dây chuyền hình mèo con, cô cầm lên móc vào ngón tay, mí mắt cười cong cong, giọng tràn đầy hài lòng thỏa mãn: “Mình muốn cái này! Con mèo thật là đáng yêu!”
Cận Ngôn Châu không xem kỹ, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua.
Cậu nhìn hoa cả mắt, nhưng cũng phải tìm được hình mình thích.
Cậu thờ ơ nói: “Thôi bỏ đi, khó chọn quá, tôi không cần nữa.”
“Tìm chút nữa đi mà, có thể cậu sẽ tìm thấy thứ gì đó hay ho thì sao!” Sơ Hạnh nói, đang tìm một chiếc móc khóa dễ thương cho Cận Ngôn Châu.
Chốc lát, cô vui vẻ dùng ngón trỏ giơ lên lắc lắc trước mặt cậu, giọng điệu hưng phấn như trẻ con đang xin công trạng làm việc tốt: “Cận Ngôn Châu, cái này!”
“Là thỏ!!!”
Cận Ngôn Châu không nhìn móc khóa con thỏ cô chọn, chỉ ngắm nhìn cô.
Nụ cười cô thật tươi tắn sáng chói.
Giống như mặt trời nhỏ ấm áp.
Cậu nhận lấy chiếc móc khóa con thỏ từ tay cô, nghe lời nói: “Được rồi, cái này đi.”