Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 22: Cảm ơn không cần






Đã bốn ngày Tần Trăn Trăn không nhìn thấy Lục Như Vân.

Tuy tổ quay phim của hai người gần nhau, nhưng mấy ngày nay Lục Như Vân quay ngoại cảnh, không có ở trong phim trường cho nên cô đã mấy ngày không gặp cô ấy, cô không cảm thấy có gì khác, ngược lại người trong đoàn phim thường xuyên chọc ghẹo.

Chỉ cần cô một mình ngồi thì mấy người kia cho rằng cô nhất định nhớ Lục lão sư, lúc ăn cơm, cô cầm điện thoại xem tin tức thì họ cũng nói cô đang nói chuyện với Lục lão sư nên họ không quấy rầy.

Nói túm lại, cô không gặp Lục Như Vân.

Nhưng thế giới của cô vẫn bị cái tên này đóng chiếm.

Thậm chí có mấy cô gái cầm quyển vở nhỏ xin cô ký tên sau đó hỏi có thể mang về buổi tối nhờ Lục lão sư ký tên không.

Tất nhiên là không!

Cô và Lục Như Vân đâu có ở chung, ký cái rắm.

Đương nhiên những lời này cô chỉ có thể ai oán trong lòng, đối mặt với các fan nữ cô vẫn cười dịu dàng:

"Xin lỗi tụi em, mấy ngày này Như Vân ra ngoài quay ngoại cảnh, rất là mệt, chờ chị ấy quay lại phim trường tụi em tới tìm chị ấy ký nha."

Mấy fan nữ giống như bị thất tình, bịn rịn không muốn rời đi.

Sau khi họ đi rồi, Quý Lộ đem nước tới:

"Trăn Trăn, bên Hồ Đạo NG* đã NG mấy cảnh, chắc tới giữa trưa cũng không xong, còn chút thời gian hay chị đưa em ra ngoài ăn?"

*NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

Mấy ngày nay, Tần Trăn Trăn bận rộn quay phim nên đều cùng mọi người trong đoàn phim ăn cơm hộp, hôm nay hiếm hoi lắm có thời giam, Quý Lộ lo lắng Tần Trăn Trăn ngán cơm hộp nên muốn cùng Tần Trăn Trăn ra ngoài đổi khẩu vị.

Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế, điều hòa thổi những luồng khí mát mẽ, cô thỏa mãn uống một hớp nước đá, nhìn ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, lắc đầu.

"Em không đi đâu."

Nằm đây thoải mái hơn nhiều.

Huống chi cảnh tiếp theo là của cô, không biết chính xác khi nào người NG quay xong, cô không ra ngoài vẫn tốt hơn.

Quý Lộ thấy không thể làm gì khác hơn đành nói:

"Được rồi, chị đi sắp xếp."

Cô nói xong liền rời đi, lúc cô rời đi Tần Trăn Trăn cầm điện thoại lướt Weibo, so với tin đồn phủ khắp mạng trước đây của cô và Lục Như Vân, bây giờ chỉ có thể xem là chuyện cỏn con.

Hôm nay tin đồn chẳng đâu ra đâu nói cô và Lục Như Vân lừa gạt kết hôn, ngày mai lại tới mấy câu cô và Lục Như Vân có bí mật, hai người giao dịch PY.

Suy đoán như vậy đều không có căn cứ nhưng cư dân mạng lại thích những suy đoán chủ quan như vậy để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, họ tìm tòi nghiên cứu các phương diện riêng tư như thể hóa thân thành Sherlock Holmes, kịch bản tuông trào, Tần Trăn Trăn nhìn thấy, chỉ nghẹn ngào nhìn trân trối.

Còn hay hơn kịch bản phim mình đóng.

Nội dung đặc sắc, biến tấu bất ngờ, từng câu từng chữ lý giải rõ ràng mạch lạc làm cho người khác không thể không tin, những người này không làm biên kịch, thật là đáng tiếc.

Tần Trăn Trăn cảm thấy dở khóc dở cười, cô đặt điện thoại xuống, định nhắm mắt giây lát thì nghe có tiếng người gọi bên cạnh:

"Trăn Trăn."

Cô quay đầu nhìn, thì ra là Tôn Cầm.

Tôn Cầm vẫn còn mặc trang phục diễn, đứng lâu dưới nắng gắt nên mặt đỏ ửng, lúc này trên trán đã đẫm mồ hôi, ngồi bên cạnh Tần Trăn Trăn nói:

"Em trốn ở đây nghỉ ngơi à, sao không đi ăn?"

Tần Trăn Trăn ngồi thẳng người:

"Tôn lão sư quay xong rồi?"

Tôn Cầm gật đầu.

Hôm nay cảnh quay là thọ yến thái hậu, tần phi ở hậu cung đều đến chúc mừng, nhiều người tất nhiên không tránh khỏi sai sót cho nên liên tục NG vài lần, sắc mặt Hồ Đạo ngày càng khó coi, mọi người nhìn thấy đều run sợ trong lòng, càng cẩn thận càng dễ sai, cuối cùng Hồ đạo quyết định thả mọi người đi ăn, chiều lại quay tiếp.

Bởi vì liên quan tới chuyện NG nên diễn viên không quay đều ra ngoài ăn, chỉ còn sót lại Tần Trăn Trăn, Tôn Cầm liếc mắt liền thấy cô.

Tần Trăn Trăn cười nói:

"Tôn lão sư ăn chưa? Ra ngoài ăn phải không/"

Tôn Cầm xua tay:

"Trời nắng lại phải đi ra ngoài, ngược lại là em, buổi trưa không đi ăn với Như Vân sao?"

Tần Trăn Trăn vừa nghe cái tên quen thuộc kia, cô liền xuất chiêu cười cười:

"Như Vân vẫn chưa về."

Tôn Cầm nhìn cô, trong ánh mắt có chút nghi ngờ:

"Không phải buổi sáng Như Vân về rồi sao?"

Tần Trăn Trăn sững sốt:

"Thật sao?"

Tôn Cầm mỉm cười:

"Đúng vậy, vừa thấy ở bên kia, chắc vừa về, chưa kịp nói cho em biết."

Tần Trăn Trăn cúi đầu, giống như ngượng ngùng, cơn gió nhỏ khẽ đung đưa sợi tóc của cô, hiện ra góc nghiêng xinh đẹp, Tôn Cầm vẫn nhìn cô, thấy xung quanh không có ai liền cất lời:

"Trăn Trăn à, thật ra lần trước sau khi ăn cô muốn nhờ em giúp cô nói tiếng xin lỗi với Như Vân."

Tần Trăn Trăn vén tóc ra sau tai, nói:

"Xin lỗi?"

Tôn Cầm gật đầu:

"Lần trước tôi đã hỏi một câu không hay trên bàn ăn."

Tần Trăn Trăn vội nhớ lại chuyện trên bàn ăn, cười nói:

"Dạ không có, Như Vân là người tẻ nhạt, nói chuyện đâu ra đấy, thật ra..."

Tôn Cầm ngắt lời cô:

"Thật ra em không cần giấu tôi, tôi biết tình huống gia đình Như Vân không tốt, còn hỏi câu ấy, là lỗi của tôi."

Tần Trăn Trăn:

"Cô cũng không biết, chủ ý là muốn nhường Như Vân, em nhìn ra được, cô thật sự thích Như Vân."

Tôn Cầm nghe thấy lời của Tần Trăn Trăn liền cười cười, mắt nheo lại:

"'Đúng vậy, tôi thật thích Như Vân, tôi còn nhớ lúc mới quay đạo diễn nói với tôi trong đoàn phim có một cô gái rất có linh khí, tôi còn nghĩ là người mới nào, không ngờ là Như Vân."

"Tôi đã xem qua Như Vân diễn, quả thật rất có linh khí, em ấy lại có thiên phú, nếu không..."

Nói đến đây Tôn Cầm thở dài, Tần Trăn Trăn lập tức nghĩ đến chuyện trong nhà của Lục Như Vân liền mở miệng nói:

"Có phải bởi vì Lục phu nhân không ạ?"

Tôn Cầm ngước mắt nhìn cô:

"Em cũng biết."

"Quên đi, không nhiều lời nữa, ngày đó trở về tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hỏi như vậy không ổn lắm, muốn nói lời xin lỗi em ấy nhưng lại sợ động đến nỗi đau của em ấy, em là người thân thiết nhất của em ấy, tôi làm phiền em."

Tần Trăn Trăn mỉm cười:

"Dạ không có."

Vì cô và Lục Như Vân không có thân.

So với Tôn Cầm, cô và Lục Như Vân còn xa cách hơn.

Tôn Cầm nói xong chuyện này thì trò chuyện với Lục Như Vân, câu có câu không, chẳng bao lâu Tống Hạc cũng tới, phía sau còn có hai người đi theo.

Tần Trăn Trăn ngước mắt lơ đễnh nhìn, sau đó không dám tin phải nhìn lại lần nữa.

Sau lửng Tống Hạc chính xác là Lục Như Vân và Hạ Song Song.

Cô nghĩ không ra sao họ lại qua đây, Tôn Cầm đứng lên nói:

"Mọi người?"

Tống Hạc cười cười:

"Vừa rồi trên đường em gặp Lục lão sư nên mời cô ấy tới."

Lục Như Vân bước về phía trước, đứng trước mặt Tôn Cầm thoải mái nói:

"Tôn lão sư."

Tôn Cầm hắng giọng, dùng ánh mắt nhìn nhìn Tần Trăn Trăn, nói:

"Vậy mọi người nói chuyện đi, chúng tôi đi thay trang phục."

Tống Hạc ngớ người:

"À, dạ."

Tần Trăn Trăn nhìn hai người quay lưng rời đi, chợt cảm thấy không biết làm sao, thật ra họ đâu phải đi thay trang phục diễn, là đi trốn.

Không có hai người kia, bên này cô và Lục Như Vân phút chốc vắng vẻ, bên cạnh có không ít ánh mắt dán qua, Tần Trăn Trăn ngồi vào trong một chút nói:

"Vào đây đi."

Dưới tán dù lớn, đặt không ít phụ kiện máy móc, cao hơn nửa người, người từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy người ngồi bên trong, Tần Trăn Trăn ngồi cạnh quạt điều hòa, gió thổi phần phật, sau khi nhìn thấy Lục Như Vân mặt lạnh lùng ngồi xuống trên trán rịn mồ hôi, cô nhích người qua bên cạnh nhường vị trí để quạt hướng về phía Lục Như Vân.

Hạ Song Song ở kế bên Lục Như Vân, cô định ngồi xuống như lại cảm thấy xấu hổ, đứng càng cảm thấy cả người khó chịu.

Cô và Tần Trăn Trăn ngay từ đầu đã là tình địch, chỉ là sau này nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô lại vài lần dính bẫy cho nên lúc này hai người mới không ưa nhau.

Cô không phải Lục Như Vân, tính tình không tranh cãi với ai, tính cách của cô nghiêng về nóng nảy, không vừa mắt Tần Trăn Trăn thì lúc nào mắt cũng chứa dao, cô vốn cho rằng Năm tháng rực rỡ kết thúc, cuối cùng họ cũng mỗi người một ngã.

Ai mà nghĩ tới, cô ta còn kết hôn với Lục Như Vân.

Quả là nghiệt duyên hiếm có.

Tần Trăn Trăn nhìn dáng vẻ ngồi đứng không được của Hạ Song Song liền mở miệng:

"Trên ghế không có đinh, yên tâm ngồi đi."

Hạ Song Song không vui nhưng vẫn đặt mông xuống ghế, gương mặt đỏ lên, mắt cũng không nhìn Tần Trăn Trăn, Lục Như Vân thấy vậy sát đến bên tay Hạ Song Song nói vài câu, Hạ Song Song kinh ngạc, ngước mắt nhìn:

"Cái gì chứ?"

Lục Như Vân khẽ gật đầu với cô:

"Đi đi."

Hạ Song Song nhìn Lục Như Vân rồi nhìn Tần Trăn Trăn, hừ một tiếng sau đó rời đi.

Tần Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng Hạ Song Song rời đi liền hỏi Lục Như Vân:

"Cô ấy đi đâu vậy?"

Lục Như Vân rũ mắt:

"Mua ít đồ."

Tần Trăn Trăn không nói, im lặng vài giây, dưới tán dù, hai người ngồi mặt đối mặt, không khí ngột ngạt quanh quẩn xung quanh hai người, Tần Trăn Trăn cảm thấy hít thở không được tự nhiên, cô đổi tư thế, Lục Như Vân nói:

"Ngày mai bắt đầu quay chương trình, cô chuẩn bị chưa?"

Tần Trăn Trăn ngoài cười như trong không cười:

"Chị Mạnh đã sắp xếp xong xuôi."

Lục Như Vân nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Trăn Trăn, cách đó không xa, Quý Lộ đang ôm mấy hộp đồ ăn đi về phía bên này, ở xa đã gọi:

"Trăn Trăn!"

Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, nhìn thấy mấy cái hộp trên tay Quý Lộ khóe môi cô giật giật, cô dùng ánh mắt 'Ý gì đây?' nhìn Quý Lộ.

Quý Lộ liếc mắt nhìn thấy Lục Như Vân, Tần Trăn Trăn nhe răng trợn mắt: Cô ấy đi rồi ăn!

Quý Lộ hết cách, cô buông tay, khóe môi nhếch nhếch về phía bên kia, Tần Trăn Trăn nhìn sang, chỉ thấy Tôn Cầm, Tống Hạc và cả đám người kia đang đứng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bọn họ nhìn thấy cô đi qua thì cười cười vẫy tay, ý bảo các cô ăn đi.

Tần Trăn Trăn miễn cưỡng cười với họ, vừa ngồi xuống nụ cười liền vụt tắt.

Lục Như Vân thu hết biểu cảm của Tần Trăn Trăn vào trong mắt, ba người đều im lặng, Quý Lộ không nhịn được mở miệng:

"Trăn Trăn, Lục lão sư ăn đi."

Cô gọi Lục lão sư không được tự nhiên, dù cô chưa từng có mâu thuẫn gì nhưng nói sao cũng là lạ.

Lục Như Vân rất tự nhiên cầm hộp cơm trên tay Quý Lộ đặt lên bàn nhỏ, cô cầm đôi đũa dùng một lần mở ra sau đó đưa cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn sững sờ, nhìn chằm chằm đũa trên tay cô, cúi đầu nói:

"Cảm ơn."

Nhưng Tần Trăn Trăn không có nhận lấy đũa cô đưa mà tự mình lấy một đôi khác.

Lục Như Vân vẫn giơ tay trong không trung, Quý Lộ nhìn hai người, cô ho khẽ sau đó nhận lấy đũa trên tay Lục Như Vân:

"Cảm ơn Lục lão sư."

Cô vừa dứt lời liền thấy Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình. Quý Lộ chớp chớp mắt một cách vô tội, nói:

"Hay là tôi qua bên kia ăn?"

Tần Trăn Trăn:

"Không cần."

Lục Như Vân:

"Ừ."

Hai người cùng lúc mở miệng, âm thanh trong trẻo của Tần Trăn Trăn hơi bị âm thanh trầm của Lục Như Vân lấn át. Quý Lộ chỉ nghe thấy tiếng Ừ, cô ngẩng đầu nhìn Tần Trăn Trăn, đọc không hiểu ý tứ trong ánh mắt Tần Trăn Trăn cho nên ôm hộp cơm ủ rũ rời đi.

- -----Hết chương 22-----

Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^

1 phút chia vui: Mình cũng muốn gởi lời cảm ơn tất cả mọi người khi Số học lão sư mời ra ngoài được 1 triệu lượt xem và wattpad của mình đạt 4500 followers đó chính là động lực và sự ủng hộ to lớn để tiếp tục con đường edit phi lợi nhuận. Mong mọi người sẽ tiếp tục ghé lại ngôi nhà nhỏ này của mình!^^

1 phút pr: Đồng thời ngày 31.7 mình có một event cho các bạn ponk nữ gặp mặt nhau, mọi người có thời gian hãy ghé qua chơi nha. Bật mí là mình có mời editor Esley Tran rất có tiếng đến tham gia. Event này bán vé 50k đã bao gồm quà tặng nhỏ của bên mình cho các bạn, toàn bộ tiền đều bỏ quỹ để hoạt động từ thiện nè. Thông tin các bạn có thể xem thêm ở link fb trên profile wattpad của mình nha.

Địa chỉ: NIGHT COFFEE AND CHILL, Số 52A Nguyễn Văn Đậu, Phường 6, Quận Bình Thạnh, TP.HCM

Xin cảm ơn mọi người nhiều!^^

chapter content