Mạch Kỳ nhíu mày nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình. Nhìn anh ta ăn mặc đẹp vầy thì chắc không phải người làm đâu, có khi nào là khách của các cậu, muốn tìm nhà vệ sinh mà đi lộn sang đây không?
- Mày phải trả lời câu hỏi của tao trước chứ
Người đi tiến gần đến chỗ em hơn khiến Mạch Kỳ có chút sợ hãi, liền lùi về sau. Nhưng em càng lùi thì hắn càng tiến tới khiến cho Mạch Kỳ không còn đường nào lui nữa.
- Em là Út Mai, người làm của bà năm
- Người làm? ba tao từ bao giờ lại đưa một đứa người làm bé tẹo như mày vào đây làm gia đinh vậy?
- Em được bà năm nhận về ạ, nói vậy anh là con của ông lớn ạ?
Người con trai đó im lặng một lúc đăm chiêu nhìn Mạch Kỳ, xong nhẽo miệng cười một cái tính trêu ghẹo em thêm chút thì đột nhiên không biết Thiên Dạ từ đâu bước tới chắn trước mặt Mạch Kỳ.
- Cậu cả, sao cậu lại xuống đây?
Thiên Dạ nhíu mày nói, anh làm việc ở đây cũng lâu rồi sao mà không hiểu được lòng dạ những người ở đây cho được. Cậu cả Hắc Xuyên tuy vẻ ngoài luôn mang lớp thân thiện, hòa nhã, dù chỉ vừa mới bước sang độ tuổi 18 trưởng thành nhưng từ lâu cậu ta đã là một con người tâm cơ khó đoán rồi.
Mạch Kỳ còn rất nhỏ nhưng lại mang vẻ đẹp trong sáng ai nhìn cũng thích. Vì thế Thiên Dạ sợ Hắc Xuyên nhìn trúng em rồi mang tới điều nguy hiểm cho Mạch Kỳ.
- Đây là nhà tao, tao muốn đi đâu là quyền của tao. Một thằng tôi tớ như mày có ý kiến?
- Không ạ, chỉ là nhà bếp là nơi không mấy sạch sẽ, tôi sợ sẽ ám mùi lên cậu.
Mạch Kỳ nãy giờ đứng sau lưng Thiên Dạ ngơ ngác chẳng hiểu gì, cứ lơ ngơ nhìn 2 anh trai lớn hơn mình nói chuyện mà tưởng đâu đang đấu khẩu.
- Thằng nhóc này là người làm mới à?
- Vâng, nó tên Út Mai.
Có lẽ do Thiên Dạ làm việc ở đây lâu nên chẳng kiêng dè gì quá nhiều với Hắc Xuyên, bình thản trả lời hắn.
- Hình như bạn cậu đang tìm, cậu không ra đó sao?
Hắc Xuyên trước giờ cũng không thích Thiên Dạ bởi gì anh chỉ là con của quản gia thôi mà được ba hắn coi trọng, khiến Hắc Xuyên có chút không vừa mắt. Chưa kể hắn là con cả, trọng trách sau này lớn nhất nhà nên ông hội đồng cứ đem hắn ra so sánh với Thiên Dạ.
Một cậu cả cao quý mà bị đem đi so sánh với một thằng tôi tớ hỏi sao Hắc Xuyên không bực mình.
Không nán lại lâu nữa, Hắc Xuyên quay người rời đi. Nhưng trước lúc rời đi vẫn không quên nhìn kĩ Mạch Kỳ lần cuối. Hắn sẽ nhớ rõ mặt của em.
- Út Mai, cậu cả không làm gì em chứ?
Đợi khi Hắc Xuyên đi khuất rồi, lúc này Thiên Dạ mới xoay người lại, quỳ thấp xuống kiểm tra xem Mạch Kỳ có bị gì không xong mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Em không sao ạ, anh Xuân lo cho Mai hả?
Út Mai vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong ánh mắt của Thiên Dạ, ngây thơ nói.
- Ừ, anh lo cho Mai. Ngày mai anh sẽ xin bà năm cho em theo anh hầu bà.
- Ơ thế còn các cậu? ông bảo em chăm các cậu mà.
- Em không thích hợp làm việc này, Út Mai nghe anh này, cậu cả Hắc Xuyên không phải người tốt vì thế em gặp cậu ở đâu thì phải trốn đi nhé.
Trước đây còn nhỏ Hắc Xuyên đã là một đứa trẻ độc đoán rồi, giờ lớn còn thâm độc đến cỡ nào chứ. Đúng là người xưa nói không sai, con gái giống tính ba, con trai tính mẹ. Tính cách của cậu cả và bà cả đều như một. Ban nãy thấy Hắc Xuyên có vẻ để ý Mạch Kỳ rồi, Thiên Dạ sợ cậu sẽ lại làm gì hại đến em nên mới nhắc trước Mạch Kỳ như thế.
Mà quả thật em thấy Thiên Dạ nói cũng đúng, dù Mạch Kỳ còn rất nhỏ, suy nghĩ lại ngây thơ. Nhưng chỉ vừa tiếp xúc với Hắc Xuyên lần đầu thôi em đã thấy hắn ta rất kì quái rồi, Hắc Xuyên mang đến cho Mạch Kỳ cảm giác chẳng lành ngay lần đầu gặp mặt.
- Vậy Mai sẽ được làm việc cùng anh Xuân ạ?
- Ừ, có thể là vậy nếu ông đồng ý…