Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 35




Bạc Hành Trạch nói xong, cho rằng Chúc Xuyên có thể hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, vì vậy háo hức chờ đợi hắn trả lời.

Họ đã kết hôn rồi, mình đối với em ấy rất tốt, rất kiên nhẫn chờ đợi mùi hương dược mộc kia thoát khỏi người em ấy.

Em ấy có thể rõ ràng không?

Chúc Xuyên hoàn toàn không hiểu ý nghĩa sâu sa của câu này.

Tám năm trước, cho dù là sau khi hai người chia tay, Chúc Xuyên chưa bao giờ nghe thấy một câu "Anh thích em" hoàn chỉnh từ Bạc Hành Trạch, vậy mà tám năm sau, mấy câu này giống như là điều kiện của hợp đồng, hắn giống như Hải Vương, mấy lời tâm tình này cứ mở miệng ra là có.

"Những lời này là Nghiêm Huyền dạy anh?" Dựa theo tính tình của anh, không ai bảo thì tuyệt đối sẽ không nói được lời này, anh luôn làm nhiều hơn nói.

Bạc Hành Trạch do dự một chốc rồi gật đầu.

"Hahaa." Chúc Xuyên không nhịn được bật cười, lấy tay ôm mặt mình, lòng bàn tay nóng bỏng, cười nói: "Anh có biết Nghiêm Huyền cũng là độc thân không?

"Biết."

Chúc Xuyên sắp cười đến chết, chủ tịch và trợ lý hai cẩu độc thân lại ở đây giao tình, "Anh biết cô ấy là cẩu độc thân, trong chuyện này làm sao có thể chỉ anh đúng được."

Bạc Hành Trạch có loại ảo giác mình bị lừa.

"..."

Chúc Xuyên cúi đầu, thấp giọng nói: "Anh tại sao không bái tôi làm sư phụ, tôi dạy anh chọc ghẹo tôi, còn dạy làm sao để hai người cùng vui vẻ, học không?"

Bạc Hành Trạch sửng sốt nửa giây, vành tai lập tức đỏ lên.

"Học?"

Chúc Xuyên phát hiện, nghiên đầu cắn vành tai nhẹ nhàng nghiến, trải qua ngàn ngày đêm sở thích của hắn vẫn không thay đổi, vẫn thích cắn vành tai nhạy cảm nhất của anh, nhìn bộ dáng rùng mình của anh.

"Ừm?"

Bạc Hành Trạch hô hấp toán loạn, xoay người "Ừm" một tiếng.

Chúc Xuyên mãn nguyện đứng lên, trong tự nhủ: Cái phòng này không thể kéo người vào làm mấy chuyện mờ ám, văn phòng của tổng giám đốc là cửa thủy tinh trong suốt, mặc dù lúc này không ai dám đến, nhưng vẫn không quá an toàn.

Anh đè hắn xuống bàn, tuy bàn làm việc có thể che khuất một phần tầm nhìn để không bị chú ý, nhưng vẫn rất nguy hiểm.

Anh làm việc đó táo bạo như vậy, thế mà bây giờ bị cắn vành tai một cái mặt đã đỏ lên rồi?

"Nào, gọi một tiếng thầy tôi nghe một chút?"

Chúc Xuyên cũng thường được gọi là thấy, ngoài giờ học đại học, ngành giải trí hiện tại cảm thấy gọi hắn là ông chủ không đủ có giá trị, cũng không biết bắt đầu gọi thầy từ khi nào.

Khi hai người còn học cấp ba, tám năm trước, hắn thường trêu chọc Bạc Hành Trạch, nửa đêm trèo lên giường anh, nằm sấp trên người anh kêu thầy Bạc, nói mình không thoải mái, phải làm sao bây giờ?

Bạc Hành Trạch bị hắn chọc phiền không chịu được, sẽ kéo người lại hôn, dạy hắn phải làm sao.

Được anh hôn hắn sẽ ngoan ngoãn, cùng anh chen chúc trên một giường, sáng hôm sau xương cốt cả hai đều muốn tan ra thành từng mảnh nhưng vẫn vui vẻ như đồ đần.

Lúc đó trong ký túc xá của họ có bốn người, một người là mọt sách, không thèm để ý chuyện bên ngoài cứ đi ngủ sẽ đeo tai nghe nghe Anh ngữ, Dịch Hiền thì chơi game tán gái, vậy nên hắn không chút kiêng kỵ nào mà trêu Bạc Hành Trạch.

Hắn gọi thầy Bạc nhiều lần như vậy, cũng không biết lúc anh gọi một tiếng thầy Chúc là như thế nào.

"Gọi nhanh."

"...Tôi phải làm, em chơi một mình đi, đừng lộn xộn." Bạc Hành Trạch lại cầm bút lên xem lại tài liệu, anh cũng nhớ tới thời điểm thầy Bạc đó, có chút không nói nên lời.

"Không gọi được rồi, anh làm việc nhanh nhanh cho xong, tôi đợi anh đến mười giờ, lúc đấy còn chưa xong thì tôi về trước." Về sau còn có nhiều thời gian trêu anh, hắn nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ "Chồng" nghe từ Bạc Hành Trạch là cảm giác như thế nào?

Chúc Xuyên rùng mình, quên đi.

Đồng hồ tích tắc tích tắc, Bạc Hành Trạch làm gần xong việc vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, Chúc Xuyên ngủ say trên sô pha.

Hắn nói chỉ đợi đến mười giờ, vậy mà cứ thế đợi đến giờ, trong lòng không khỏi có một luồng ấm áp, không khỏi mỉm cười.

Mạnh miệng mềm lòng.

Trước khi ngủ chắc là đang nghịch điện thoại, ngủ gục trên sàn nhà, đoán chừng có tin nhắn gửi đến, màn hình sáng lên một cái.



Bạc Hành Trạch cúi xuống nhặt điện thoại lên, anh không có thói quen kiểm tra điện thoại người yêu, nặc dù hay ăn dấm với ong bướm xung quanh hắn nhưng sẽ không vi phạm đến quyền riêng tư của hắn.

Nhấc điện thoại lên, lướt qua nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình: [Chúc Xuyên, dự án với Liêu Nhất Thành...]

Tin nhắn trên màn hình chỉ hiển thị có vậy, đoạn sau cần phải mở khóa mới có thể xem được, anh không biết mật khẩu nên không thể xem đoạn sau nhưng ba chữ Liêu Nhất Thành cũng đủ để anh chấn động.

Liêu Nhất Thành về nước?

Gã ta cũng tìm được Chúc Xuyên?

Bạc Hành Trạch nhíu mày, thở ra một hơi nặng nề. Liêu Nhất Thành tâm tư khó đoán, làm việc không từ thủ đoạn, nếu như gã tìm Chúc Xuyên để trả thù mình cũng là có khả năng.

Nghiêm Huyền gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của anh "Bạc tổng."

Bạc Hành Trạch quay đầu lại, Nghiêm Huyền lần đầu tiên nhìn thấy Bạc Hành Trạch không đeo kính, hai mắt không bị thấu kính che khuất, bớt đi sự lãnh đạm cùng xa cách, càng thêm ôn nhu.

Bởi vì cận thị, lúc nhìn người khác không khỏi có chút tập trung, Nghiêm Huyền tim đập nhanh không giải thích được, vội vàng cúi đầu nói: "Không còn sớm, không phải ngài nên tan làm rồi sao? Tôi xếp lịch ngày mai gặp chủ tịch Từ."

"không đi."

Nghiêm Huyền thấy lạ: "Tại sao? Không phải ngài đồng ý Từ thiếu gia..."

"Sáng mai tôi có việc khác, công việc xếp xuống chiều mai, tan làm đi."

Nghiêm Huyền nhận ra tâm trạng anh không đúng, tuy rằng tốt hơn so với buổi chiều, nhưng vẫn rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi muốn hỏi anh có chuyện gì, có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ, lại sợ chạm vào nỗi đau của anh, đành phải nói một câu "Vâng".

Bạc Hành Trạch để điện thoại trên sô pha, vươn tay vỗ vỗ Chúc Xuyên, "Chúc Xuyên, tỉnh đi."

Chúc Xuyên lờ đờ mở mắt, ngáp một cái, xem thời gian thấy đã 11 giờ 30, dụi dụi mắt lại ngáp một cái, "Muộn như vậy rồi, về nhà sao?"

"Ừm, về nhà."

Hắn ngồi dậy, thấy có cánh tay đưa đến, "Ai ai! Dừng lại, tôi ngủ một giấc cũng không phải là chết, không muốn ôm."

Bạc Hành Trạch đành phải thu tay về, nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tự hỏi thân thể này rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào.

Chúc Xuyên theo thói quen sau khi tỉnh dậy sẽ đọc tin tức, nhìn thấy tin nhắn của Dịch Hiền không lâu, định gọi lại, quay sang nói với Bạc Hành Trạch, "Anh đi lấy xe trước, tôi đợi anh ở tầng dưới. "

"Được."

Bạc Hành Trạch đi xuống tầng hầm lấy xe một mình, suy nghĩ hồi lâu mới bấm số điện thoại đã bốn năm không gọi, đầu dây bên kia vài giây đã bắt máy.

Giống như đã đoán trước được.

"Tôi đã nghĩ rằng cả đời này Bạc tổng sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi." Giọng nói của Liêu Nhất Thành pha lẫn ý cười, giống như hàn huyên với bạn cũ.

"Cậu có chuyện cứ nhắm vào tôi, đừng kéo theo người khác liên lụy." Bạc Hành Trạch giọng nói lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn không có chút ôn nhu nào giống lúc nói chuyện với Chúc Xuyên, Liêu Nhất Thành chậc hai tiếng, "Làm sao lại hung dữ như vậy, lúc cậu nói chuyện với Chúc tiên sinh có dùng giọng này không?"

"Không phải việc của cậu."

Liêu Nhất Thành giễu cợt, "Đương nhiên không phải việc của tôi, Bạc tổng hay quên, tôi sợ rằng đã quên mất chuyện của Quan Lộ rồi, nhưng chuyện tiền sẽ không quên, lấy thành quả nghiên cứu của cả ba làm của riêng, cậu có tư cách gì để bán!"

Bạc Hành Trạch không muốn nói chuyện với gã về chuyện này, lại lo Chúc Xuyên đợi ở cửa, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngày mai mười giờ sáng, gặp nhau nói. "

Liêu Nhất Thành có chút ngoài ý muốn, "Cậu muốn thương lượng điều kiện với tôi? Bạc tổng đây không phải thà chết cũng không nhượng bộ sao? Bây giờ vì một người đàn ông mà chủ động gặp tôi? Nghe nói là beta, nhưng lại khá đẹp, cũng không lỗ."

Bạc Hành Trạch giọng nói lạnh như dao, "Liêu Nhất Thành, cậu dám gây bất lợi cho em ấy, tôi không bỏ qua cho cậu!" Nói xong thì cúp máy, lái xe ra khỏi hầm.

Chúc Xuyên đứng dưới ngọn đèn đường, bóng người trải trên mặt đất, càng lộ rõ hắn rất gầy.

"Sao lâu thế?"

"Có cuộc gọi công việc."

Bạc Hành Trạch trong lòng vẫn nhớ tới tin nhắn của Dịch Hiền, có thể thấy được là biết Liêu Nhất Thành, nếu người giật dây là Dịch Hiền, có phải bọn họ cùng tính toán Chúc Xuyên không?

Em ấy tin tưởng Dịch Hiền như vậy, hẳn là cũng không nghĩ nhiều.

Liêu Nhất Thành là người xấu xa độc ác, mà chuyện làm ăn sai một ly đi một dặm, anh không thể để Chúc Xuyên vì mình mà mất đi những gì bây giờ đang có.

Chúc Xuyên thấy anh do dự muốn nói lại thôi, "Có gì thì cứ nói."

"... Em hiểu rõ Dịch Hiền sao?"

Bạc Hành Trạch không nói rõ là anh đang nghi ngờ, trong lòng Chúc Xuyên có lẽ Dịch Hiền quan trọng hơn anh, anh không hi vọng sẽ sinh ra sự đối đầu, lại sợ Chúc Xuyên vứt bỏ mình lực chọn Dịch Hiền.

"Hiểu rõ chứ, tên cháu trai kia trên mông có bao nhiêu nốt ruồi tôi còn biết, làm sao vậy?"

"Con người, giống như di truyền học, là thứ khó có thể kiểm soát nhất, tràn ngập..."

"Dừng!" Chúc Xuyên nghe anh sắp thao thao bất tuyệt cảm giác như sự kiên nhẫn sắp khô kiệt: "Nói trọng điểm."

"Nếu như Dịch Hiền không phải như em nghĩ, hoặc là...cậu ta đối xử với em không tốt như em đối với cậu ta." Bạc Hành Trạch suy nghĩ một chút, dùng cách nói uyển chuyển hơn, "Tôi hi vọng em đối với bất kỳ ai cũng phải để ý, cho dù là Dịch Hiền, cũng phải phòng bị một chút."

Chúc Xuyên cau mày, thầm nghĩ anh còn đang ghen.

"Có thôi chưa?"

Bạc Hành Trạch tay đang cầm lại dừng lại một chút, nghe thấy giọng điệu hắn không tốt lắm, hô hấp lập tức muốn ngừng lại.

"Tôi hiểu rất rõ cậu ta là ai, hai chúng tôi quen biết nhau đến hai mươi năm, anh bảo tôi để ý là cảm thấy cậu ta sẽ hại tôi." Chúc Xuyên cảm thấy anh ghen tuông đến mức mất tỉnh táo "Làm sao? Anh muốn bạn bè bên cạnh tôi biến mất hết đi, chỉ còn lại một mình anh? Vậy anh tìm dây xích khóa lại nhốt tôi trong nhà, ai cũng không gặp nổi, hài lòng không?"

"Tôi không có ý đó."

"Vậy ý anh là gì?" Chúc Xuyên tức giận không giải thích được, giọng điệu có chút hung hăng, "Có phải trong mất anh phú nhị đại đều là lũ bất tài vô dụng, sẽ chỉ đùa giỡn tình cảm người khác, căn bản không biết cái gì gọi là tình yêu thực sự?"

Bạc Hành Trạch trong lòng căng thẳng, cảm thấy những lời này nói ra rất quen tai, nhưng không biết mình đã nghe ở đâu.

"Đúng, không ai trong chúng tôi có đủ bản lĩnh như anh, nhiều lần đứng nhất, được cử đi du học nước ngoài, dựa vào năng lực của bản thân mình mình trở thành CEO của Hồng Diệp, tiền đồ vô lượng. Chúng tôi chỉ có thể tiêu xài phung phí tiền trong nhà, ngồi ăn rồi chờ chết, cảm thấy thú vị thì chinh phục, chơi chán thì ném đi. "

"Beta dù sao cũng sẽ không thể bị đánh dấu, rất dễ chơi, không cần phải như omega."

Chúc Xuyên càng nói càng hung, như sắp xả hết nỗi bất mãn tích tụ trong lòng bao nhiêu năm, biến thù hận thành lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Bạc Hành Trạch.

Anh biết rằng hòa bình giữa hai người sẽ không thể kéo dài lâu, không động vào ranh giới đó thì có thể bình an vô sự, đụng vào sẽ phát nổ, hại người hại mình.

Hắn tức giận như vậy tất nhiên nguyên nhân là Dịch Hiền, thậm chí còn quên mất mình đã từng nói sẽ không bao giờ nhắc tới, chế nhạo Bạc Hành Trạch mất kiểm soát.

"Vì vậy, tôi phải ký hợp đồng hôn nhân, làm với anh một tuần một lần, anh nói muốn làm trong phòng làm việc mẹ nó cũng để anh muốn làm gì thì làm! Là ai nói tốt nghiệp xong sẽ không còn liên quan gì nữa, mẹ nó toàn là đánh rắm?"

Xe phanh gấp, Chúc Xuyên suýt chút nữa va vào kính chắn gió, ngực bị dây an toàn siết muốn tắt thở, vì quán tính mà đâm sầm lại vào ghế.

"Anh mẹ nó bị bệnh...ưm!" Lời còn chưa dứt đã bị anh hôn xuống, người bên cạnh còn mang theo sự phẫn nộ mãnh liệt day dứt vô tận, đan xen lại thành một khối khiến người ta ngạt thở.

Bạc Hành Trạch bắt lấy tay, đè người trên ghế ngồi không thể động đậy, không quan tâm đang ở đâu cứ thế dừng xe lại, anh không thích nghe những lời kia.

Bản thân gièm pha.

Trong mắt anh, bất kể là Chu Thù Dịch hay Chúc Xuyên, đều kiêu ngạo tuyệt đối.

Hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, tuy là được nuông chiều tùy hứng nhưng bản tính chân thành, xưa nay sẽ không ức hiếp người nhỏ yếu hơn hắn, ương ngạnh bướng bỉnh cũng chỉ đối với một người là anh.

Anh không cho phép bất cứ ai coi thường hắn, ngay cả bản thân hắn cũng không được!

Cái gì mà phú nhị đại sẽ chỉ đùa giỡn tình cảm người khác, căn bản không biết tình yêu thực sự là thế nào! Bạc Hành Trạch không quan tâm, rõ ràng năm đó hắn đi thẳng một mạch, để Chúc Hữu Tư đưa anh một khoản tiền coi như là phí chia tay, anh cũng không cách nào giảm bớt tình yêu của mình đi một chút.

Muốn nói hèn mọn, anh mới là người hèn mọn nhất.

Năm đó nhà anh nghèo đến cực điểm, học phí bảy tám phần đều là tích góp, cái gì cũng không thể cho hắn, duy nhất có một lần dẫn hắn ra ngoài ăn lại còn làm hắn bị bệnh, có thể có được sự quan tâm của hắn đã là rất may mắn.

Anh không dám mong đợi nhiều như vậy.

Tám năm sau gặp lại, anh dùng thủ đoạn hèn hạ nhất giữ người bên mình, dùng luật pháp hôn nhất vây hắn lại, đồng thời mạo hiểm nắm lấy một cơ hội cuối cùng.

Về phần hắn nói sau khi tốt nghiệp sẽ không có liên hệ gì, Bạc Hành Trạch đột nhiên hiểu ra, cả người sững sờ.

Câu này lúc trước anh đã từng nói!

Một tuần trước khi chia tay, Chúc Xuyên không xuất hiện, anh biết được từ người khác rằng hắn đã bỏ học, ra nước ngoài và biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời anh!

Bạc Hành Trạch ngây người, Chúc Xuyên đẩy anh ra, bờ môi bị cắn phá, đau dữ dội.

Hắn liếm liếm vết máu, hốc mắt mỏi nhừ, những lời kia cho dù có qua bao năm, bất kể là ai nói ra, đối với hắn vẫn có sự sát thương kinh người.

Nhưng may mắn hắn không còn là Chu Thù Dịch năm đó.

Bạc Hành Trạch lại vươn tay xoa vết máu chảy ra khóe miệng hắn, lông mày run lên vì đau, vô thức quay đầu tránh đi.

Mùi hương rượu trở nên có tính công kích, như thể mấy chữ này đã chạm đến vảy ngược của hắn, nhưng Chúc Xuyên từ trước đến nay vẫn chỉ để ý vảy ngược đâm người, cực kỳ tùy hứng.

Bạc Hành Trạch vẫn đắm chìm trong những lời nói kia, nuốt khan mấy lần mới có thể mở miệng, nhưng lại thận trọng như thể sợ làm tổn thương người nào đó, "Em nghe thấy rồi phải không?"

Chúc Xuyên bây giờ mới tỉnh táo lại, cũng không muốn nhắc tới chuyện năm đó đã xảy ra, "Nghe được cái gì? Tôi mệt rồi, đi thôi."

"Những lời kia."

Bạc Hành Trạch không dám khẳng định, có phải khi đó hắn đã nghe hết những lời đó rồi không, khi đó ký túc xá lúc đó không có ai, Chúc Xuyên có lẽ sẽ không quay lại trường sớm như vậy, không có khả năng biết được.

Nhưng nếu mấy lời này là nguyên nhân khiến hai người xa cách tám năm, dù khó nói thế nào, anh cũng không muốn hiểu lầm này lại để hai người chia lìa, giọng điệu vội vàng nói: "Em có muốn nghe tôi giải thích không?"

Chúc Xuyên nhắm mắt lại, "Không muốn."

Hắn không muốn nghe năm đó anh là bất đắc dĩ gặp mình đúng dịp thì chơi, từ đó thoát khỏi dây dưa với hắn.

Đúng, năm đó sau khi hai người ở bên nhau, Bạc Hành Trạch nói gì hắn nghe đấy, Dịch Hiền luôn nói hắn bị bao ở, giống như cô vợi nhỏ.

Hắn không muốn lại bị làm nhục, tình nguyện lừa mình dối người Bạc Hành Trạch đã từng thích hắn, đáp lại tình yêu của hắn.

Bạc Hành Trạch tức ngực, thở không ra hơi, mặc kệ Chúc Xuyên có chịu nghe theo không, anh tự thì thầm: "Tôi...Điều kiện gia đình rất tệ, ba mẹ vì lao động lâu ngày nên thân thể kém cỏi, tích lũy rất lâu, thậm chí cái nhà trọ cũng bán đi, mới có thể góp một chút tiền cho tôi đi học."

"Quần áo tôi mặc từ nhỏ đều là của anh tôi để lại, sách và bút chì đều là quà nhà trường khen thưởng. Vì thành tích tốt nên họ mong tôi có thể trở thành nhân tài, dù có tán gia bại sản họ cũng vẫn cung cấp cho tôi đi học."

Chúc Xuyên nhắm mắt làm như không nghe thấy, nhưng tai không giống như mắt, không cách nào không nghe được, bàn tay hắn vẫn nắm chặt.

Trong xe rất yên tĩnh, Bạc Hành Trạch giọng nói rất chậm rãi trầm thấp, tựa hồ sắp nói nặng lời.

"Lúc ấy anh lớn nhà tôi tìm được một người bạn gái, nhưng đối phương yêu cầu mua xe với nhà. Ba mẹ tôi không bỏ ra được đồng nào, anh lớn cảm thấy phiền phức cùng oán hận, cãi nhau âm ĩ với người nhà một trận đi ra ngoài uống rượu say rồi đánh nhau, đánh thương một phú nhị đại."

"Anh ta không biết từ đâu mà biết được chuyện tôi hẹn hò với em." Bạc Hành Trạch bỗng nhiên dừng lại, hạ mi che đi cảm xúc dưới đáy mắt, như thể nháy mắt từ một vị tổng tài bá đạo biến thành thiếu niên năm đó.

Kiêu ngạo.

"Ba mẹ tôi thăm dò được gia thế của nhà em, dì cũng rất nổi tiếng, họ nghĩ gia đình em nhất định không chịu được việc này nên tôi đi đòi tiền nhà em, nếu không sẽ công khai viếc của chúng ta lên, đến lúc đó em kết hôn với tôi, tự nhiên..."

Bạc Hành Trạch hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một hồi, lại muốn nói chuyện, nhưng lồng ngực như bị bóp nghẹn lại, hô hấp vừa hạ xuống lại dừng, khó khăn vô cùng.

Đối với anh, người nhà là người làm mọi cách để anh được đi học để làm nên anh như ngày hôm nay, đồng thời dạy anh phá bỏ lòng kiêu hãnh dùng những cách bẩn thỉu nhất để đòi tiền.

Anh từ trước đến nay đều kính trọng cha mẹ, còn nói nếu như thiếu gia không nghe lời, sẽ dỗ hắn chụp vài tấm ảnh khỏa thân, đến lúc đó không sợ Chu gia không nghe lời.

Nói đến những lời này, Bạc Hành Trạch như bị rút hết sức lực, anh không muốn để Chúc Xuyên biết có tồn tại những người muốn tính toán hắn như vậy.

Cho nên anh hiếm khi nhắc đến người nhà, kiếm được bao nhiêu đều đưa cho họ dưỡng thọ, giữ lại cho mình một ít đủ để sinh hoạt.

Anh muốn làm hết sức mình để báo đáp công ơn của cha mẹ, nhưng không ngờ rằng bí mật anh giấu kín nhiều năm như vậy đã sớm bị hắn nghe thấy, lúc ấy nói những lời như thế là để cắt đứt suy nghĩ của họ.

Không ngờ người đầu tiên đoạn tuyệt với anh, là Thù Dịch.

Bạc Hành Trạch nói xong, thấy người bên cạnh không đáp lại, cho rằng hắn đã ngủ, phí công nhắm mắt lại, có lẽ giữa bọn họ chỉ có thể là kiểu hiểu lầm dây dưa đến già.

Vài lời anh ấy nói vào thời điểm đó có thể phải mất tám năm, tám mươi năm mới có thể bù đắp được.

Khi đó nếu như Chúc Xuyên rất yêu anh, nghe những lời như vậy hẳn sẽ rất đau lòng, rời đi không nói một lần, cho đến tám năm sau, hắn vẫn còn hét vào mặt anh mà rơi lệ.

Trái tim Bạc Hành Trạch thắt chặt, tựa hồ cảm nhận được dáng vẻ kiêu hãnh của Chúc Xuyên khi đó, nghe thấy những lời như vậy, tước vũ tươi sáng cũng phải ảm đạm phai mờ.

Em ấy cũng nhớ lâu như vậy, có thể coi như em ấy vẫn còn lưu luyến mình không, chẳng qua ban đầu bị tổn thương quá nặng nề.

"Những lời đó...không phải là lời thật lòng, mà là..." Bạc Hành Trạch biết hắn ngủ, nhưng vẫn cố chấp nói: "Tôi không muốn tiền của ba mẹ hay gia đình em, tôi thích em không phải bởi vì nhà em có tiền, cũng không hi vọng em sẽ cảm thấy tôi yêu em là do tiền."

Khi đó anh vẫn còn rất ngông nghênh, yêu cầu của ba mẹ không chỉ làm mất đi lòng tự trọng của anh mà còn khiến anh trở nên kém cỏi trước Chúc Xuyên, anh không đồng ý bán mình cùng tình cảm của hai người vì tiền.

Anh nói đi nói lại với gia đình rằng cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định có thể dựa vào năng lực của mình để người nhà có cuộc sống tốt hơn, anh không muốn tiền của Chu gia, càng không có khả năng để Chúc Xuyên về nhà đòi tiền cho anh.

"Mọi thứ tôi đều nói hết cho em rồi."

Bạc Hành Trạch giọng nói rất thấp, dường như còn mang theo chút run rẩy thở dài.

Chúc Xuyên căn bản không ngủ, dựa vào cửa xe khóe mắt chảy ra một giọt nước, hắn chỉ biết Bạc Hành Trạch nhà nghèo, nhưng không biết nghèo đến mức nào, không biết anh sống khổ cực như vậy.

Gia đình anh đã từng có suy nghĩ như vậy, buộc anh phải buông bỏ lòng tự trọng.

Nhưng nếu Bạc Hành Trạch nhắc tới chuyện này với hắn, hắn nhất định sẽ cho anh tiền.

Từ nhỏ đến lớn hắn có không biết bao nhiêu tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt, còn có đồng hồ nổi tiếng, giày phiên bản giới hạn, đồ dùng xa xỉ chất thành núi, đối với hắn tiền là thứ dễ kiếm nhất.

Hắn biết người này kiêu ngạo, sẽ không bị khuất phục bởi đồng tiền, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân anh như vậy là thế này.

Hắn khi đó cũng kiêu ngạo, không xông vào chất vấn, cũng không cho anh cơ hội giải thích, cho nên về sau trên giường bệnh muốn gặp anh một lần lại khó như vậy.

Bạc Hành Trạch có lỗi với hắn, hắn cũng có lỗi với Bạc Hành Trạch, anh muốn dùng hợp đồng hôn nhân giam giữ hắn, hắn cũng nghĩ dùng hợp đồng này trả thù anh, dây dưa nhau không buông.

Hắn không phải người tốt, Bạc Hành Trạch cũng không, cùng lắm là hai kẻ xấu xa hành hạ lẫn nhau, không, Bạc Hành Trạch vẫn luôn ưu tú, chỉ có mình hắn không ra gì.

"Cốc Cốc!"

Bạc Hành Trạch quay đầu lại, hai cảnh sát giao thông vẻ mặt tái xanh đứng bên cửa sổ xe, lạnh lùng chào người trong xe, sau đó nghiêm nghị mở miệng, "Xuống xe!"

Bạc Hành Trạch lại nhìn Chúc Xuyên đang "ngủ say", kéo cửa xe đi xuống.

Cảnh sát giao thông: "Anh nói xem các anh ở nhà nhỏ quá không chơi được phải không! Chạy ra đường lớn cho có hứng thú! Đây là chỗ có thể đậu xe tùy tiện sao? Không hiểu biển báo giao thông à? Cấm dừng! Bằng lái xe đâu tôi kiểm tra!"

Bạc Hành Trạch không nói, trung thực chịu mắng.

Cảnh sát giao thông thấy anh có thái độ tốt, nhưng cái này không thể bỏ qua, nghiêm giọng nói: "Lái xe không chỉ là việc của một người, mà còn của người đi đường và hành khách trên đường! Anh phải có trách nhiệm với bản thân và với họ, đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì thì đã muộn!"

Bạc Hành Trạch nói: "Được."

Cảnh sát giao thông thăm dò liếc nhìn vào trong xe, "Ngủ rồi?"

Bạc Hành Trạch sợ bọn họ kéo Chúc Xuyên ra ngoài mắng, vội vàng nói: "Ngủ rồi, có chuyện gì cứ nói với tôi."

"Nhìn cách ăn mặc thì cũng là người làm ăn lớn, công việc áp lực quá nên chạy ra đây tìm kích động? Tôi nhìn các anh hôn nhau nửa ngày, hôn xong còn không chịu đi, còn chờ làm chuyện lớn hơn?"

Sắc mặt Bạc Hành Trạch khó chịu, cảnh sát giao thông mắng đủ rồi, mở biên bản ghi phạt ra rồi cẩn thận nói: "Về sau tuyệt đối không được vi phạm đấy! Nhất định phải tuân thủ an toàn giao thông một cách nghiêm chỉnh! Bảo vệ tính mạng! Tính mạng chỉ có môt lần, đến lúc hối hận đã muộn rồi! Đi nhanh đi."

Bạc Hành Trạch lên xe, thắt dây an toàn khởi động lại xe, thấy Chúc Xuyên còn chưa tỉnh nên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cả một đường yên tĩnh, Bạc Hành Trạch đậu xe vào ga ra dưới tầng hầm, dự định ngồi một lát, kết quả người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Không xuống xe à, thực sự muốn làm mấy chuyện kích động trên xe sao?"

Bạc Hành Trạch giật nảy mình, "Em...tỉnh rồi?"

"Ừm." Chúc Xuyên động động người, cau mày nói: "Cuộn mình chặt đến mức không ngủ được."

"Vậy vừa rồi tôi nói gì, em đều nghe thấy sao?" Bạc Hành Trạch lại khẩn trương, lòng bàn tay gần như ngay lập tức dính một tầng mồ hôi mịn, thậm chí còn căng thẳng hơn lúc anh giải thích vừa rồi.

"Nghe thấy."

Chúc Xuyên hết lần này tới lần khác trêu ghẹo anh. biết rõ anh muốn câu trả lời như thế nào nhưng lại không nói, đợi mãi đến lúc không ai chịu mở miệng hắn mới chịu lên tiếng, "Anh chướng mắt tiền của tôi, cảm thấy tôi dùng tiền làm nhục anh."

"Không phải ý này!" Bạc Hành Trạch muốn chạm vào hắn nhưng không dám, tay duỗi ra phút chốc lại thu về, ánh mắt gần như đỏ lên vì vội vàng, "Tôi...Tôi yêu em!"

Nghiêm Huyền nói, lần sau không biết nói gì thì nói anh yêu em.

"..." Lời vừa nói ra chính Bạc Hành Trạch sững sờ, Chúc Xuyên cũng bỗng nhiên mở to mắt, cả người đều sững sờ, đây là cái gì thế?

?

Bạc Hành Trạch xấu hổ, "Không có."

Chúc Xuyên ôm lấy khóe mắt, "Ồ" một tiếng, giống như đang thở dài lại cũng giống như đang mỉa mai, "À, không phải yêu tôi."

"Không phải! Yêu." Bạc Hành Trạch sợ hắn hiểu lầm, bởi vì tính tình trời sinh đã ít nói khiến anh rất khó nói ra những lời như vậy, những năm này lại càng không có ai khiến anh có thể nói thích, nên lại càng lạnh nhạt.

"Lúc thì phải, lúc thì không phải, vậy rốt cuộc là có phải hay không?"

Anh cắn răng, thấp giọng nói: "Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ người nào trên thế giới này. Tám năm nay, dù là trong mơ cũng chưa ngừng yêu em dù chỉ một khắc."

- --

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bạc tổng: Có nghe không, anh yêu em!