Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 164




“Tình huống của nhà họ Tịch bây giờ thế nào?” Giọng nói khàn khàn như cũ trầm giọng hỏi người đàn ông trung niên đứng cung kính phía sau.

"Tịch Viễn Trình đã không làm tốt việc bỏ trốn trước khi công bố phá sản nên đã bị chủ nợ phong tỏa. Vì mắc nợ quá nhiều, một số người mua cổ phiếu của Tịch thị đã phá sản chỉ trong một đêm vì sự phá sản của Tịch thị. Kết quả, Tịch Viễn Trình bị đập chai bia vào đầu mà xuất huyết não và chết ngay tại chỗ!" Giọng nói kính cẩn của chú Liễu không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, sau đó nói thêm: "Khi xem tin mới nhất, phu nhân đã vội trở về nhà họ Tịch rồi."

"Tôi biết rồi" giọng người đàn ông già nua khàn khàn, ánh mắt nhìn về một phương xa không xác định, rồi hỏi: "Tịch thị phá sản, Đông Phương gia đã lỗ bao nhiêu?"

"Đông Phương gia vì rút vốn kịp thời, nên có lẽ chỉ lỗ 100 triệu NDT", chú Liễu thành thật trả lời, rồi lại thở dài nói: "Tịch Viễn Trình vì quá tham lam mà đã thua. Ông ta đã làm chuyện xấu thì phải trả một cái giá. Phí bồi thươngc hôn ước của Nam Cung Tần đã giảm xuống chỉ còn 300 triệu NDT, trong khi Đông Phương gia của chúng tôi đã đưa 200 triệu NDT. Nếu hào phóng hơn một chút, ông ta sẽ có thêm 100 triệu NDT để đưa cho Nam Cung Tần. Thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này..."

" Thủ đoạn của Nam Cung Tần quá tàn nhẫn," Đông Phương Mặc hừ lạnh, "Anh ta ngoài mặt là gây phiền phức cho nhà họ Tịch. Nhưng rõ ràng là anh ta muốn cho Đông Phương gia biết, Nam Cung gia hiện tại không còn là nhà họ Tần trước đây nữa, anh ta sẽ còn quay trở lại. "

" Vậy thì, chúng ta vẫn không quan tâm đến nhà họ Tần à?" Chú Liễu lo lắng hỏi: "Tôi lo lắng Nam Cung Tần có ý định sẽ tìm đến tiểu thư nhà họ Tịch. Rốt cuộc, đó là gốc rể của màn trình diễn của anh ta, tôi..."

“Di Di Di, Di Di”, điện thoại di động của Đông Phương Mặc đổ chuông, điều này tình cờ làm gián đoạn những gì chú Liễu đang nói.

Đông Phương Mặc sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại bấm nút trả lời: "Dì Mai, có chuyện gì vậy?"

"A Mặc, Mộ Như đã trở về rồi. Đang ở cổng "Nhất Thốn Mặc", cô ta nói muốn gặp con và hỏi con vay tiền..." Giọng nói của Đông Phương Mai truyền ra từ điện thoại, hoàn toàn là giọng điệu không có chuyênn gì quan trọng.

"Nói với cô ta rằng tôi rất bận, không có thời gian gặp cô ta", giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc vang lên không chút cảm xúc. "Bên cạnh đó, hãy ném hết đồ đạc cho cô ta ra ngoài để cô ta nhanh chóng rời đi. Đông Phương gia không chứa chấp một người phụ nữ hư hỏng như cô ta."

"Sau đó cho cô ta vay tiền... "

"Tôi không bắt cô ta trả lại 210 triệu của tôi đã là may mắn cho cô ta rồi. Cô ta còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi vay tiền?" Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của dì Mai, rồi lạnh lùng bỏ lại một câu: “dì Mai, tôi có rất nhiều việc, đừng làm phiền tôi những chuyện vặt vãnh này, dì tự lo liệu đi.”

Nói xong, anh không đợi dì Mai trả lời, anh lập tức nhấn nút gác máy không chút do dự, rồi ném điện thoại sang một bên.

“Thiếu gia, ngài thật sự muốn thả cô ấy đi sao?” Chú Liễu cẩn thận cầm điện thoại lên, nhẹ giọng thở dài nói: “Thật ra, thiếu phu nhân là một người phụ nữ tốt, cô ấy…”

“Tôi bây giờ đang trong cảnh rất bị động, tôi sợ giữ cô ấy lại thì cô ấy sẽ bị tổn thương." Giọng nói khàn khàn già nua mang theo chút bất lực, trầm giọng nói: "Thả cô ấy đi. Cô ấy không nên thuộc về giới thượng lưu đầy mưu mô này, cô ấy sẽ không thể thích nghi được ... "