Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 236




Mộ Như đã cố hết sức dùng ánh sao mờ ảo cùng một chút ánh sáng từ ngọn đèn xa xa để miêu tả chi tiết hoàn cảnh xung quanh mà cô nhìn thấy cho Trịnh Nhất Phàm, chỉ cầu mong Trịnh Nhất Phàm có thể nhờ vào những manh mối này tìm thấy cô.

Nghe xong những lời miêu tả này của Mộ Như, Trịnh Nhất Phàm đã đoán được, con hẻm rộng khoảng 1,5m, chắc đã được xây dựng cách đây 30 năm, các khu phố cũ ở đây thương có những con hẻm như vậy, vì không thể có chuyện các con hẻm mới trong thành phố lại xây dựng nhỏ như vậy.

Tân Hải lại là một thành phố rất gần Hong Kong, được cải cách và mở cửa hơn 30 năm, giờ Tân Hải đầy nhà cao tầng, đường xá rộng rãi, chỉ có một nơi duy nhất còn giữ được dáng vẻ ban đầu, nơi đó là khu đô thị Tân Hải cũ.

"Tôi hiểu rồi, Mộ Như, đừng lo, tôi sẽ lái xe qua ngay. Nhân tiện, hãy bật điện thoại của em càng lâu càng tốt, để khi nào tôi đến thì có thể gọi cho em..."

Sau khi Trịnh Nhất Phàn nói những lời này, anh lập tức cúp điện thoại di động, hiện tại anh phải lái xe về phía thành phố cũ, trung tâm thành phố cách thành phố cũ khoảng một tiếng rưỡi lái xe.

Nhưng sáng sớm, đường phố rất vắng vẻ nên anh không cần lo lắng mà đạp ga hết cỡ, không còn quan tâm đến việc chạy quá tốc độ có bị phạt tiền.

Lái xe điên cuồng mất một tiếng rưỡi, anh mới lao tới đó chỉ trong vòng 1 tiếng 10 phút. Khu phố cũ không lớn nhưng có hơn một con hẻm nhỏ hẹp.

May mắn thay, Mộ Như đã cung cấp cho anh là có một cái quán nhỏ gọi là Lão Địa Phương, anh xe bên ngoài một chỗ tương đối rộng rãi, cầm đèn pin bước xuống xe tìm kiếm dấu vết của Lão Địa Phương trong một con hẻm.

Trong thành phố cũ đèn mờ mịt, có lẽ là do thiếu quản lý, nơi này rất lộn xộn, nhiều ngõ ngách đều không có đèn đường, cho nên anh phải nhờ đến ánh sáng đèn pin.

Cuối cùng, khi đi đến con hẻm cuối cùng, anh nhìn thấy quán ăn gọi là Lão Địa Phương, nhưng quán cũng đã đóng cửa, chỉ mới bốn giờ sáng, nếu không đóng cửa mới là chuyện lạ.

Anh không khỏi cao hứng, liền đi dọc theo con hẻm nhỏ, bức tường cũ kỹ đã hư hỏng từ lâu, khi đi qua con hẻm, anh lo lắng bức tường sẽ đột nhiên rơi xuống.

Anh nhớ Mộ Như đã nói nơi cô đang ở cách chỗ này khoảng 300 mét, nên sau khi đi được khoảng hai trăm mét, anh bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộ Như.

Vừa bấm số, anh vừa đi về phía trước, điện thoại reo một lúc lâu mới lại được nhấc máy, giọng nói nhàn nhạt của Mộ Như truyền đến: "Nhất Phàm, anh đến rồi à?"

"Mộ Như, tôi đã đến con hẻm nhỏ mà em nhắc tới, em nhanh chóng chui đầu vào cửa sổ thông gió mà em nhắc tới, để tôi có thể nhìn thấy em...", Trịnh Nhất Phàm nhìn về phía cửa sổ thông gió trêи bức tường bên cạnh, bởi vì tất cả các tòa nhà đều có cửa sổ thông gió, vì vậy anh không chắc cô ở tầng nào trong tòa nhà đó.

"Được rồi, tôi sẽ..." Giọng của Mộ Như truyền đến, lần này cao hơn một chút, chắc do nghe anh nói mà thấy có hi vọng, rồi giọng của Mộ Như lại vang lên: "Nhất Phàm, tôi đã thấy anh rồi, đến gần một chút, đi về phiad trước một chút..."