Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 238




Đêm giao thừa là ngày đoàn tụ truyền thống của người Trung Quốc, mọi người vào ngày này, dù ở đâu đều cố gắng lái xe về nhà.

Ở phía đông của Tân Hải, ở Nhất Thốn Mặc gần núi và biển, Đông Phương Mặc thức dậy đúng 7 giờ sáng như thường lệ rồi đọc báo như thường lệ trong phòng làm việc bí mật.

Buổi sáng là thời gian để anh đọc báo, từ 7 đến 8 giờ sáng, anh tuyệt đối không cho phép người khác quấy rầy mình, người trong gia tộc Đông Phương cũng biết quy tắc của anh, vì vậy trong lúc anh đọc báo buổi sáng, không ai được phép ở đó, nếu dám đến gõ cửa phòng anh, ngay cả việc lớn cũng phải đợi đến sau 8 giờ.

Bởi vì là ngày đoàn tụ, Đông Phương Tuấn vốn đang du học ở Mỹ cũng trở về.

Chú Liễu nhận được điện thoại của Lãnh Lôi Đình lúc 7 giờ 30, nói rằng hắn đang tìm Đông Phương Mặc, nhưng lúc này ông không dám quấy rầy Đông Phương Mặc, nên chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài đại sảnh đợi đến thời gian.

Đông Phương Tuấn từ Trúc Viên đến, nhìn thấy chú Liễu đi xung quanh, không khỏi nhíu mày hỏi: "Chú Liễu, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ hôm nay anh cả cũng phải đi làm?"

Chú Liễu phụ trách cuộc sống hàng ngày của Đông Phương Mặc, có thể nói là trợ lý đặc biệt của Đông Phương Mặc, hôm nay là giao thừa, lẽ ra chú Liễu được nghỉ, nhưng từ sáng sớm đã đi xung quanh ở đây.

“Ồ, không sao, tôi đợi đến 8 giờ để đón thiếu gia đi ăn sáng.” Chú Liễu cười với Đông Phương Tuấn, đương nhiên ông không tiện nói với Đông Phương Tuấn về loại chuyện này.

Thấy chú Liễu không nói tiếp, Đông Phương Tuấn cũng không hỏi nhiều, bước vào đại sảnh hỏi: "Nhân tiện, tối hôm qua anh hai có về không? Chiều hôm qua tôi thấy anh ấy đi chơi."

"Tôi không biết," chú Liễu lắc đầu cười giải thích: "Việc của tôi là chăm sóc Đại thiếu gia. Về phần Nhị thiếu gia, tôi không tiện hỏi ,đúng không?"

Đông Phương Tuấn gật đầu, không hỏi thêm gì, khi bước vào sảnh, cậu thấy cửa thang máy bên cạnh mở ra, anh đeo khẩu trang trắng và đội mũ lưỡi trai được ấn thấp, Đông Phương Mặc, người vẫn luôn quấn một chiếc khăn quanh cổ đang quay xe lăn ra ngoài.

"Anh cả, hôm nay anh xuống sớm quá", Đông Phương Tuấn nhiệt tình chào hỏi Đông Phương Mặc, sau đó chỉ tay ra ngoài cửa đại sảnh nói: "Chú Liễu đang đợi anh, em đoán là có chuyện."

“Ồ,” Dongfang Mặc đáp, vẫn với giọng nói hơi già và khàn, sau đó, không tiếp tục nói chuyện với Đông Phương Tuấn, anh trực tiếp quay xe lăn đi về phía bên ngoài đại sảnh.

Nhìn thấy Đông Phương Mặc đi ra, chú Liễu lập tức chào hỏi, vươn tay cầm lấy xe lăn của anh, đẩy anh về phía hành lang cách đó không xa.

“Đến sớm như vậy làm gì?” Giọng nói khàn khàn già nua trầm thấp dưới mũ lưỡi trai vang lên, bởi vì sau lớp lớp khẩu trang, càng ngày càng không rõ ràng.

"Ừm, Lãnh Lôi Đinhg gọi," chú Liễu thì thầm khi đẩy Đông Phương Mặc, "Hắn ta nói dây chuyền của Nhất Thốn Mặc cùng một người phụ nữ tên là Tịch Mộ Như đang ở trong tay hắn ta..."

“Ý của hắn ta là gì?” Giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn già nua, khàn khàn nhưng đã cao lên vài decibel: “Tịch Mộ Như, một người phụ nữ như vậy cũng khiêu khích được hắn ta sao?"

"Tịch Mộ Như không chọc tức hắn ta, mà là Tịch Mộ Tuyết..." chú Liễu chỉ đơn giản là chuyển tiếp những gì Lãnh Lôi Đình nói với Đông Phương Mặc.

“Vì Tịch Mộ Tuyết nợ tiền hắn ta rồi ôm tiền bỏ trốn,” giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn già nua, khàn khàn nhưng cũng lạnh lùng: “Lãnh Lôi Đình này ngay cả người phụ nữ của Đông Phương Mặc tôi cũng dám đụng đến, có phải hắn ta quá tham vọng rồi không?"