Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 259




Trịnh Nhất Phàm không thể khống chế cảm xúc sau khi nghe những lời nói của Đông Phương Vũ: "Anh họ, thế nào là vô nghĩa? Tôi yêu một cách chính đáng, sống với người tôi yêu một cách chính đáng là vô nghĩ sao? Chẳng lẽ phải giống như anh họ lặng lẽ kết hôn với Tịch Mộ Tuyết, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà họ Tịch sau khi cô ta sẩy thai. Nhưng người bên ngoài vẫn cho rằng Tịch Mộ Tuyết là Đông Phương phu nhân của Đông Phương gia, vậy anh nói xe nó có vô nghĩa không?"

“Cậu?” Mặt Đông Phương Vũ đột nhiên tái xanh, cuộc hôn nhân giữa anh và Tịch Mộ Tuyết chỉ ngắn ngủi hai tháng, hoàn toàn là để trả thù một người phụ nữ độc ác như Tịch Mộ Tuyết, lúc đó cũng không có lễ cưới hay rượu cưới và tất nhiên là chưa từng công bố chuyện đó ra bên ngoài nên rất ít người biết, ngay cả người thân hay bạn bè cũng chưa từng kể.

Nhưng Trịnh Nhất Phàm biết chuyện này, thì có vẻ như Tịch Mộ Như đã nói với anh, họ thực sự thân thiết với nhau đến mức có thể nói về chuyện đó?

“Tôi nói đúng chứ?” Trịnh Nhất Phàm hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của Đông Phương Vũ, vẫn lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi, anh họ, mặc dù chúng ta có quan hệ huyết thống, hôn lễ của chúng tôi ngay cả ba mẹ của tôi cũng không có quyền phản đối, thì anh chỉ là anh họ của tôi, nên không có tư cách để chỉ tay vào cuộc hôn nhân của tôi.

“Nhất Phàm?” Trịnh y Bình nhanh chóng hét lên với em trai của cô, sau đó khó chịu nói: “Em đang nói gì vậy? Anh họ đến đây thay mặt cho anh họ cả của em, anh họ của em nói rất nhiều về cuộc hôn nhân ghê tởm của em với Tịch Mộ Như, anh họ cả... "

“Anh họ cả cũng không đủ tư cách quản chuyện của tôi,” Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng cắt đứt lời nói của Trịnh Y Bình, sau đó hừ lạnh: “Đừng nói là anh hai họ hôm nay thay mặt cho anh họ cả, dù anh họ cả có đích thân đến đây thì cũng vậy, cuộc hôn nhân giữa tôi và Tịch Mộ Như là việc riêng của chúng tôi, không liên quan gì đến anh.

Trịnh Y Bình thấy em trai mình nói đến đây, dường như có nói gì cũng vô dụng, nên cô nhìn Đông Phương Vũ, không biết nói thế nào nữa.

Mà Nhất Phàm không cho họ cơ hội để nói thêm lời nào nữa, anh bước nhanh ra cửa, mở mạnh cửa ra, sau đó đưa tay ra cửa với vẻ mặt lạnh lùng: "Chị hai, anh họ phiền hai người về co, đừng làm phiền tôi để rồi tình cảm của chúng ta không còn nữa, mặc dù tôi là bác sĩ tim mạch nhưng tôi không muốn bù đắp cho những người như hai người?"

Trịnh Y Bình sau khi nghe vậy thì sững sờ, sau đó đỏ mặt bước ra cửa, khi bước ra, cô nhìn em trai mình nói nhỏ: "Nhất Phàm, chị vẫn mong em có thể suy nghĩ về chuyện này, chị chỉ muốn tốt cho em, chị hy vọng em có thể suy nghĩ thêm về quyết định này, tất nhiên, nếu em nhất quyết làm vậy, thì... "

"Y Bình, đi thôi," Đông Phương Vũ nhàn nhạt cắt đứt lời của Trịnh Y Bình, sau đó liếc nhìn Trịnh Nhất Phàm, nhàn nhạt nói: "Em họ Nhất Phàm, đừng trách anh không nhắc nhở cậu, nhiều chuyện không như ý muốn của cậu, anh trai tôi chắc chắn sẽ không để cậu có được thứ cậu muốn ”.

Đông Phương Vũ ưu nhã bước ra khỏi cửa, nhưng lúc quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên ảm đạm xuống, trong lòng không ngừng kêu gào, anh muốn dừng lại mọi chuyện, nhất định phải dừng lại, vì Tịch Mộ Như phải giống như trước, vẫn là người phụ nữ của anh, cô không được dây dưa với người đàn ông nào khác, thậm chí đó là Trịnh Nhất Phàm cũng không được.