Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 276




Mộ Như không thể nhớ cô đến Nhất Thốn Mặc bằng cách nào, cok không biết mìn đến đây bằng xe buýt, taxi hay là đi bộ?

Khi cô đến cổng biệt thự Nhất Thốn Mặc thì trời đã tối, cô hứa đêm nay sẽ trả hết tiền cho bọn họ, vì nếu không trả thì ngày mai bọn họ sẽ chính thức bắt giữ Nhất Phàm, như vậy Nhất Phàm sẽ không có cơ hội trở mình.

Ba tháng trước, cô bị Đông Phương Mặc đuổi ra khỏi Nhất Thốn Mặc, lúc đó cô phải đối mặt với việc nhà họ Tịch phá sản, ba chết, mẹ đổ bệnh, chị gái thì mất tích.

Bây giờ, cô lại đến Nhất Thốn Mặc, nhưng cô đến đây là để cầu xin, điều mà cô đang đối mặt là người chồng sắp cưới của cô bị người khác hại mà sắp bị bỏ tù.

Thật buồn cười phải không? Biết đó là một cái bẫy do anh ta giăng ra, biết rằng những người đó là tay chân của anh ta...

Nhưng cô vẫn không còn nơi nào để đi, không còn nơi nào để trốn, ngoại trừ anh ta ra, cô không thể nhớ được người thứ hai có thể giúp cô.

Cô cảm thấy mình thật đáng thương, khi cô còn nhỏ, rất ít người biết đến cô, cô thậm chí còn không biết bất kì người bạn làm ăn nào của nhà họ Tịch, vì vậy khi cô gặp khó khăn, cô không thể tìm nơi nào ngoại trừ nơi này để đi.

Trong Nhất Thốn Mặc vẫn lên đèn như cũ, trong sân rợp bóng cây xanh, buổi tối nơi này có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Vệ sĩ canh cổng nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, cô nói với vệ sĩ cô đến tìm Đông Phương Vũ, hy vọng họ có thể giúp cô thông báo cho anh.

Thật ra, trên đường đến đây, cô đã cố gắng gọi điện cho Đông Phương Vũ, nhưng điện thoại di động của Đông Phương Vũ luôn tắt, vì vậy, biện pháp cuối cùng cua4 cô là một mình đến đây.

Vệ sĩ dò hỏi ý kiến của nhau, sau đó nói rất nghiêm túc nói với cô rằng Nhị thiếu gia Đông Phương Vũ hôm nay không có ở Nhất Thốn Mặc

Cô sửng sốt một chút, sau đó khẽ cắn môi, hai tay yên lặng nắm chặt thành nắm đấm dưới tay áo, lại lên tiếng như đã hạ quyết tâm: "Vậy thì cho tôi gặp Đông Phương Mặc."

Vệ sĩ liếc nhìn cô một cái rồi nhấc máy gọi vào bên trong, Mộ Như không biết là đang gọi cho ai, nhưng khoảng hai phút sau vệ sĩ đã mở cửa cho cô vào.

Lại trở về nơi tấc đất tấc vàng này, cô cảm thấy giống như một giấc mơ, nhưng thân phận của cô lúc này là một thân phận khác, vì khi tham gia tiệc sinh nhất của Đông Phương Mai, cô đến đây với thân phận là bạn gái của Trịnh Nhất Phàm.

Lần trước, vì là bạn gái của Trịnh Nhất Phàm nên dù sao cô cũng được coi là một vị khách quý của Đông Phương gia, nhưng bây giờ, khi cô đến đây một mình, cô lại cảm thấy mình giống như một tù nhân.

Nhất Thốn Mặc vẫn vậy, tuy là thời khắc chuyển giao giữa mùa xuân và mùa đông nhưng ở đây vẫn luôn giống như mùa xuân, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc, buổi tối hương hoa oải hương tỏa ra khắp nơi.

Vừa đi tới cửa đại sảnh, tình cờ thấy Liễu mẫu từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô, bà ấy rõ ràng là rất sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cô… cô là Tịch Mộ Như?"

Mộ Như gật đầu, khóe miệng cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không được, nụ cười trên khóe miệng còn xấu hơn là khóc.

“Có sao không?” Liễu mẫu rốt cuộc cũng nhận thấy có gì đó không ổn nên vội vàng quan tâm hỏi.

Mộ Như lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Con đến đây tìm Đại thiếu gia, anh ấy ở trên lầu sao?"

"Cái này...... Tôi cũng không biết," Liễu mẫu nói thật, "Có khi thiếu gia ở trên lầu, có khi ở phòng làm việc, có khi ở..."

"Thiếu gia đang đợi cô trên lầu," chú Liễu vừa từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy cô liền nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, cô lên đi."