Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 305




Vậy nên Mộ Như đành chuyển bức thư pháp và bức tranh vào thang máy, nghĩ có thang máy, ba bức tranh có thể đưa lên cùng một lúc, vì vậy cô nhanh chóng xoay người chạy ra cửa để chuyển hai bức tranh còn lại vào thang máy.

Tầng ba không cao, hai phút nữa sẽ tới, cô tựa lưng vào cửa thang máy, đưa ba bức tranh ra khỏi thang máy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Toàn bộ tầng 3 là văn phòng, nhưng cửa của mỗi văn phòng đều đóng kín và treo một tấm biển nhỏ phía trên đó là tên của các phòng: phòng quản lý, phòng giám sát, phòng kế hoạch, phòng hành chính và những phòng khác.

Cô đau đầu, những thứ này nên đem đến phòng nào?

Cô nhớ tới lời cô quầy lễ tân nói, những thứ này là do ông chủ đặt, ông chủ, người đó là tổng giám đốc hay là chủ tịch?

Vì vậy, cô ngẩng đầu lên tìm phòng tổng giám đốc nhưng không tìm được, cô có chút bực bội, không khỏi xoay người một vòng cả lầu ba, liền nhìn thấy một căn phòng có treo bản phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tổng giám đốc? Đó hẳn là ông chủ của công ty Anh- Mỹ, đúng không?

Nghĩ đến đây, Mộ Như liền đi ra cửa thang máy di chuyển ba bức tranh đến trước cửa phòng tổng giám đốc, sau đó lấy trong túi ra phiếu xuất kho, vươn tay bấm chuông cửa.

Nhưng cô vừa đặt tay bấm chuông cửa, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía thang máy truyền ra: "Có chuyện gì vậy, tôi bấm thang máy bên dưới, sao lâu như vậy cũng không thấy thang máy xuống, lúc thang máy xuống lại là một mảnh gỗ sử dụng là sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này? Cô có còn muốn làm nữa không?"

Mộ Như theo bản năng sững sờ, dù không nhìn thấy ai nhưng cô cũng biết người phụ nữ này chính là Đông Phương Mai, làm sao có thể có mặt ở công ty Anh-Mỹ?

Hơn nữa, không phải bà ấy chưa bao giờ làm việc chính thức sao? Bà ấy không phải là nữ chủ nhân của Nhất Thốn Mặc sao? Bà ấy không phải suốt ngày bà ấy chỉ đi mua sắm và làm đẹp thôi sao?

Mộ Như chưa kịp định hình thì đã nghe thấy tiếng giày cao gót đi đến đây, theo bản năng cô khéo léo nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy sau lưng có một lối thoát hiểm chưa đầy hai mét, cô nhanh chóng bước chạy đến cửa thoát hiểm.

Cô vừa trốn, nhịp tim vẫn chưa đập chậm lại, Đông Phương Mai đã tới cửa phòng tổng giám đốc, liếc nhìn ba bức tranh trên cửa, sau đó ấn chuông cửa.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, một giọng nói của một người đàn ông truyền đến: "Sao bây giờ cô lại đến đây?"

Dù không nhìn thấy mặt người đàn ông đó nhưng cô cũng có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông, dù chỉ là một câu ngắn gọn nhưng cô đã biết người đàn ông này là Đông Phương Anh Vũ.

Không phải Đông Phương Anh Vũ là giám đốc tài chính của tập đoàn Đông Phương sao? Tại sao ông ta cũng ở trong công ty Anh-Mỹ này? Mà còn ở trong văn phòng của Tổng giám đốc?

“Những bức tranh này từ đâu mà đến?” Đông Phương Mai hỏi những người bên trong, chỉ vào ba bức tranh ở cửa.

"Ồ, có lẽ thư ký của tôi đã gọi điện đặt hàng, những bức tranh trong phòng làm việc của tôi đã quá cũ, tôi muốn đổi sang bức tranh khác để có thêm phần mới mẻ."

Giọng Đông Phương Amh Vũ lại vang lên: "Vào nhanh đi, để người khác treo lên, lâu rồi tôi không có... "

Mộ Như nhìn qua khe cửa thoát hiểm, nhìn hai người đã ôm nhau rồi kéo nhau trước khi bước vào cửa, tiếp theo là tiếng đóng sập cửa, âm thanh giống như sấm sét trên đầu, trực tiếp hack não cô, khiến cô hóa đá tại chỗ.