Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 336




Mộ Như tạm biệt cả phòng tranh Cảnh Hiên, sau đó cùng A Mẫn đi dạo phố, buổi trưa cảm thấy hơi đói nên cô đề nghị tìm một nhà hàng ăn trưa.

A Mẫn gật đầu ngay lập tức, nói muốn đi ăn thì phải tìm một nhà hàng thật ngon, mấy nhà hàng nhỏ không sạch sẽ, ăn xong có thể bị đau bụng.

Mộ Như cảm thấy thích thú khi nghe A Mẫn nói, cô thật muốn nói: A Mẫn, khi tôi sống trong một khách sạn nhỏ một mình, khi tôi đưa mẹ tôi ra khỏi ngôi làng nhỏ trong thành phố, khi tôi đang phát tờ rơi bên đường, tôi đã mua một ít bánh hấp để ăn trong một ngày, ban ngày chỉ cần cho vào túi ni lông trắng rồi nhét vào túi khi đói là có thể lấy ra ăn.

Nhưng cô không thể nói những lời này, mà cô cùng A Mẫn đến một nhà hàng tây tên là Hoa Mộc Tây, Mộ Như không thích đồ tây lắm, nhưng A Mẫn nói cô ấy thích đồ ăn tây, chủ yếu là vì đồ tây ở nhà hàng này vừa sạch sẽ vừa tốt cho dinh dưỡng.

Mộ Như nghĩ khi cô cùng A Mẫn ăn cơm dành cho người hầu ở Nhất Thốn Mặc thì không có đồ tây, gần đây cô cũng không dùng đến bữa ăn của người hầu nữa vì có thai nên đã được thăng cấp.

Mộ Như mới mang thai nên ăn uống không ngon miệng, lại gọi món bò bít tết, mon ăn ở nhà hàng tây luôn không được nấu chín nên cô mới ăn hai miếng là đã không ăn được và cảm thấy buồn nôn, cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở nhà hàng tây cũng rất rộng rãi và sáng sủa, bởi vì cô và A Mẫn đến sớm nên hiện tại không có ai, cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa tay, sau đó lấy nước hứng vào tay rửa sạch miệng.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Chính lúc ngẩng đầu lên, cô đột nhiên phát hiện có người trong gương, trong chốc lát, người đó nói nhỏ bên tai cô: "Đi với tôi!"

Mộ Như cau mày, không khỏi nghĩ đó là Lãnh Lôi Đình năm ngoái bắt nhầm cô, cô cảm thấy mình cần phải nhắc nhở người, nhìn thấy người đó về phía lối thoát hiểm, cô liền đi theo.

"Cô còn dám xuất hiện ở đây," Mộ Như vừa bước vào lối thoát hiểm liền không nhịn được hét lên với Tịch Mộ Tuyết: "Lãnh Lôi Đình đang tìm cô..."

"Lãnh Lôi Đình bảo tôi đếm tìm cô," Tịch Mộ Tuyết hờ hững cắt đứt lời nói của cô, giơ tay về phía cô: "Cô giàu không? Cho tôi một ít tiền."

Mộ Như theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó nhìn chằm chằm cô ta nói: "Mộ Tuyết, cô lấy mười triệu của nhà họ Tịch rồi bỏ đi, sau khi cô đi, ba mất, mẹ bị đau tim, tôi phải đi chữa trị cho mẹ..."

“Tôi hỏi cô có tiền không?” Tịch Mộ Tuyết nóng nảy cướp lời của Mộ Như, sau đó không nhịn được hét lên: “Tịch Mộ Như, tôi biết ba đã chết, nhưng mẹ cũng bị cô giết, cô là ngôi sao chổi, chính cô đã ép gia đình chúng ta tan nát đến chết, bây giờ tôi phải ra nước ngoài, hiện tôi đang ẩn náu ở Tây Tạng, bọn chủ nợ của nhà họ Tịch vẫn đang tìm, thật tốt cho cô vì không ai biết cô là con gái của Tịch Viễn Trình, nên không ai đến tìm cô, vì vậy......"

“Tôi không có tiền,” Mộ Như không có tâm trạng tiếp tực nghe cô ta nói, sau đó lạnh lùng nhìn cô ta: “Mộ Tuyết, mộ của ba mẹ đều ở nghĩa trang phía Tây ngoại ô, đương nhiên, đó không phải là một nghĩa trang sang trọng, mà là nghĩa trang nhỏ nhất, tôi mong cô sẽ đến thăm họ, nên... "

“Đủ rồi, tại sao cô lại nói với tôi mấy chuyện nhảm nhí này?” Tịch Mộ Tuyết nóng nảy cướp lời nói của Mộ Như, sau đó sốt ruột hét lên: “Đưa cho tôi tất cả số tiền mà cô có, nếu không, tôi sẽ nói cho Nam Cung Tần biết tung tích của cô!”