Đầu đêm Mộ Như không ngủ được, đến sáng sớm thì không chịu được nữa, nenne đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ này lại đến buổi trưa.
Khi cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng, ngoài Đông Phương Vũ đầy mê hoặc trong phòng khách, không, đó là Đạo Kỳ Huyền, còn hai anh chị em Park Yongjun và Park Jisun đều không thấy đâu.
"Xin chào, Đôpng Phương ... Anh Kỳ Huyền," Mộ Như mỉm cười chào Đạo Kỳ Huyền, sau đó nhìn quanh, rồi hỏi: "Họ đi đâu rồi?"
"Họ có chuyện cần đi ra ngoài," Đạo Kỳ Huyền đứng dậy, hai tay mang ra hai món ăn rồi nói: "Tôi đã làm cho cô, ăn một ít đi, có thế sẽ không hợp với khẩu vị của cô, tôi không biết phụ nữ có thai muốn ăn gì."
“Anh… anh có thể nấu ăn?” Mộ Như mở to hai mắt nhìn anh, như là đang nhìn quái vật.
Đạo Kỳ Huyền nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với câu hỏi của cô, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có thể lái ô tô, nên nâu ăn có là gì với tôi? Đó không phải chỉ là một công việc cần kux thuật thôi sao?"
Nghe những gì anh ta nói, Mộ Như biết người này đúng là không phải Đông Phương Vũ, không, chính xác mà nói, không phải Đông Phương Vũ cưới cô ở Tân Hải, bởi vì anh là một chàng công tử nhàn rỗi, ăn chơi, cờ bạc.
Đồ ăn do Đạo Kỳ Huyền nấu không tệ, tuy không đặc biệt ngon, nhưng cũng không phải rất dở, Mộ Như dậy muộn nên rất đói bụng, vậy nên cô đã ăn sạch sẽ.
“Bây giờ chúng ta nên nói tiếp chuyện hôm qua, mối quan hệ giữa cô và anh trai tôi, tức là Đông Phương Mặc là gì?” Đạo Kỳ Huyềnthấy cô đã dùng bữa xong, liền bắt đầu nghiêm túc thảo luận chuyện này với cô.
"Tối hôm qua không phải đã nói rồi sao? Tôi đã từng là vợ của anh ấy..." Mộ Như nhìn chằm chằm Đạo Kỳ Huyền, không phải anh mất trí nhớ sao?
“Đã từng?” Đạo Kỳ Huyền nhìn cô với vẻ mặt không tin, “Bây giờ thì không phải sao?"
"Không phải nữa," Mộ Như trả lời rất khẳng định: "Tôi mới kết hôn với anh ấy được ba tháng, sau đó anh ấy đuổi tôi ra khỏi Đông Phương gia..."
“Nhưng chiếc áo vest mà cô mặc tối qua là cuat anh ấy,” Đạo Kỳ Huyền nhanh chóng chặn lại lời của Mộ Như, rồi lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai nói, “Anh trai tôi rất nguyên tắc đối với cuộc sống của anh ấy, anh ấy sẽ không cho bất kỳ ai mặc bộ đồ của mình chứ đừng nói đến người đó là phụ nữ."
"Chiếc áo vest đó đúng là của Đông Phương Mặc," Mộ Như thành thật trả lời, nhìn Đạo Kỳ Huyền nói: "Tôi từng là vợ của anh trai anh, bây giờ tôi là tình nhân của anh ấy..."
“Chờ chút,” Đạo Kỳ Huyên lại chặn lời của cô, rồi làm động tác dừng lại, sau đó đứng dậy giúp cô rót một tách trà, rồi lại ngồi xuống đối diện với cô, “Tịch Mộ Như, uống một chút nước trước đi, sau đó cô từ từ nói về chuyện giữa cô và anh trai tôi từ đầu đến cuối."
“Anh không biết gì về anh trai của mình sao?” Lần này đến lượt Mộ Như lại là kỳ quái, nhìn Đạo Kỳ Huyền trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Nếu anh là Đông Phương Vũ, vậy khi anh còn sống, vì sao anh không về Đông Phương gia? Còn về Đông Phương gia thì làm sao không biết chuyện của anh trai mình?"
“Haha,” Đạo Kỳ Huyền không nhịn được cười sau khi nghe câu hỏi của Mộ Như, uống một hớp nước trong cốc rồi nhìn cô nói, “Ồ, cô là con bò à, rõ ràng là tôi đang hỏi cô, vậy mà cô lại không trả lời câu hỏi của tôi, còn hỏi tôi một loạt câu hỏi như vậy, cô là người có vấn đề à?”