Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 435




Mộ Như phản ứng lại sau khi nghe những lời của Park Jisun, sau đó cười khổ nói: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc người đó là chị gái Tịch Mộ Tuyết của tôi, chỉ có điều cô ấy giống hệt tôi, nhưng làm thế nào mà cô ấy trở thành tôi để đến Mặc Viên."

“Chị gái cô?” Park Jisun cảm thấy kỳ lạ khi nghe những gì cô nói, định hỏi điều gì đó, thì chiếc taxi đã dừng lại.

Park Jisun đưa tiền xong, Mộ Như vội vàng xuống xe nhưng không dám đi đến cổng Nhất Thốn Mặc, mà cô nhanh chóng kéo chiếc mũ trên quần áo lên che đầu rồi từ từ đi bộ dọc theo con đường ở Nhất Thốn Mặc.

"Này," Park Jisun đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô nói: "Làm sao vậy? Rõ ràng là cô đang ở đây, nhưng vừa rồi trong xe..."

"Tôi có một người chị gái sinh đôi đã mất tích từ lâu, nhưng tôi không biết bây giờ cô ta làm sao lại ở đây", Mộ Như nhìn Park Jisun rồi thành thật giải thích

"Tôi hiểu rồi," Park Jisun đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô ấy, "Chắc là khi gia đình cô phá sản, chị gái cô đang gặp khó khăn ở bên ngoài, cuộc sống của cô ta rất tồi tệ, sau đó, nghe nói cô đã là tình nhân của Đông Phương Mặc, sống cuộc sống nhàn hạ, lại vừa lúc hay tinh cô biến mất, nên chị gái của cô lập tức chạy đến đóng giả làm cô, bởi vì cô ta cũng muốn sống cuộc sống giàu sang, chứ con người ai lại muốn sống lang thang bên ngoài?"

"Không thể nào," Mộ Như lập tức phủ nhận lời nói của Park Jisun, sau đó nhanh chóng giải thích: "Mặc dù tôi và chị gái là chị em sinh đôi nhưng tôi và cô ta không hoàn toàn giống nhau, trên trán tôi có một vết bớt rất rõ ràng, nhưng trên trán của cô ta không có, vì vậy cô ta làm sao có thể giả làm cô, miễn là tóc mái trên trán tôi buông xuống để che đi vết bớt, nhưng cô ta chắc chắn sẽ không thể giả làm tôi, bởi vì cô ta không có vết bớt trên trán."

"Cái này..." Park Jisun cau mày khi nghe Mộ Như nói vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Làm như vậy đi, cô đợi tôi ở đây, tôi sẽ giả làm bạn cũ của cô hỏi xem các vệ sic sẽ nói gì, những người trong Đông Phương gia có biết bạn của cô không? Họ đã nhìn thấy bạn của cô chưa?"

Mộ Như lắc đầu, "Tôi không biết, ở Đông Phương gia tôi không có chỗ đứng, bọn họ cũng chưa từng để ý tới tôi."

Park Jisun khịt mũi hai cái, sau đó nhìn cô một cái đầy ẩn ý, ​​cô ấy không nói nhiều mà bước nhanh về phía trước, sau khi quay người đã đi đến cổng Nhất Thốn Mặc cách cô không xa.

Mộ Như sửng sốt, sau đó nhanh chóng đi theo dừng lại ở góc đường, sau đó vươn đầu, nhìn Park Jisun đi tới cổng Nhất Thốn Mặc, nhìn cô ấy đang nói chuyện với vệ sĩ.

Vì ở xa nên Mộ Như không biết Park Jisun đã nói gì với vệ sĩ, chỉ biết cô đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó hình như đang nói chuyện với ai đó bên trong, cuối cùng cô ấy quay lại rồi bước qua chổ cô.

“Vệ sĩ nói cái gì?” Vừa thấy Park Jisun, Mộ Nhú nóng lòng nói: “Anh ta nói tôi mất tích sao?

“Cô nhớ nhung sao?” Park Jisun không nhịn được trắng trợn, hung hăng nhìn cô chằm chằm nói: “Tôi nói tôi vừa nhìn thấy cô ở cổng Nhất Thốn Mặc, tôi còn nói tôi là bạn cùng lớp từ lúc học tiểu học của cô, nhưng khi cô ta đi ra cô ta nói cô ta không biết tôi?"

Nghe đến đây, Mộ Như gần như ngất đi, may mà cô đang dựa vào tường, nhìn Park Jisun, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: “À, cô có thấy trên trán của chị tôi có vết bớt không?”