Nói thực lòng, khoảnh khắc nói ra yêu cầu ly hôn,trong lòng Thời Tiêu cũng vô cùng thấp thỏm. Theo như những gì cô biết về DiệpTrì, không biết chừng có khi lại xảy ra một vụ ầm ĩ nữa. Nhưng lần này thì côđoán sai rồi.
Lúc Thời Tiêu nói ra câu đó, bàn tay bê bát canh gàcủa Diệp Trì chỉ khẽ run lên, ánh mắt chợt sầm xuống, nhìn thẳng vào cô và hỏi:“Tại sao? Tại sao lại ly hôn? Bởi vì chuyện tối qua hay là vì Hứa Minh Chương?
Thời Tiêu cắn chặt môi nhìn anh, không chịu mở miệng.Diệp Trì liền đặt bát
canh lên đầu giường, đứng dậy, nhìn Thời Tiêu rất lâu,cho đến lúc ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, khiến cả thân hìnhanh chìm trong sự ảm đạm, anh mới rít qua kẽ răng hai từ: “Đừng hòng!”
Nói rồi quay phắt người đi, tiếng cửa sập mạnh khiếnThời Tiêu bừng tỉnh.
Nghiệt duyên! Một người luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vậtnhư cô đột nhiên lại hiện ra hai từ này trong đầu.
Mặt trời đã khuất dạng, màn đêm buông xuống, trongphòng ngủ không bật đèn nhưng cũng không đến nỗi tối lắm, rèm cửa không kéovào, trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, những vì sao đêm đang sáng lấp lánh.
Trong thành phố hiện đại này, ngắm sao là một việc hếtsức xa xỉ, nhưng Thời Tiêu lại thích ngắm sao. Thứ hào quang lấp lánh ấy dườngnhư là đôi mắt của những đứa trẻ tinh nghịch, cứ chớp chớp liên tục.
Ngày xưa sống ở trong những tòa nhà ngang[1], mùa đôngthì lạnh, mùa hè thì nóng. Mùa đông còn đỡ, đắp thêm vài cái chăn bông, đốt lòsưởi lên là ấm ngay. Nhưng trời nóng thì khỏi nói rồi, chẳng có điều kiện lắpđiều hòa, chỉ có một cái quạt nhỏ bật suốt ngày đêm, xua đi không khí ngộtngạt, nóng nực trong phòng. Nóng quá nằm trằn trọc không sao ngủ được, ngườingợm cứ ngứa râm ran.
Mỗi lần như vậy, bố lại bế cô, nách kẹp một cái chiếucỏ, đi cầu thang sắt lên tầng thượng, tìm một chỗ sạch sẽ, rải chiếu để hai bốcon cùng nằm ngủ. So với không khí ngột ngạt trong phòng, ở đây không gianthoáng đãng và mát mẻ hơn nhiều.
Ngày ấy Thời Tiêu thường nằm ngửa, cứ mở mắt ra lànhìn thấy những vì sao lấp lánh, nằm mơ thấy ánh sáng của những vì sao. Kể từlúc ấy, Thời Tiêu đã có một cảm giác quyến luyến đặc biệt với các vì sao. Mỗilần buồn bã hay u uất, cô thích tìm đến một nơi nào đó để ngắm sao. Về sau xehơi ngày càng nhiều, đường phố ngày càng huyên náo, việc ngắm sao ngày càng trởnên xa xỉ.
Hồi học đại học, có lần cô và Hứa Minh Chương từng nóiđến chuyện này. Ngày hôm sau, anh không biết mượn được ở đâu một chiếc ô tô,chở cô ra ngoại ô, dừng lại dưới một ân núi, kéo cô trèo lên cao. Trèo đượclưng chừng thì cô không trèo lên nữa. Thời Tiêu không thích vận động nên thểlực rất kém. Hứa Minh Chương lúc ấy còn cười nhạo cô cả buổi, cuối cùng phảicõng cô lên trên. Đó là một ngọn núi nhỏ không tên, lại không phải vào mùa dulịch, trời đang vào đầu đông, chẳng có bóng dáng một ai. Lúc họ lên đỉnh núi,trời đã tối om. Hứa Minh Chương mở khóa áo khoác ra, ôm chặt cô trong lòngmình, mặc dù vẫn hơi lạnh nhưng trái tim lại ở sát bên nhau, cực kì ấm áp.
Lúc ấy anh chỉ tay lên những vì sao trên trời và nói:“Tiêu Tiêu ơi, em nhìn những vì sao kia kìa, vừa đẹp vừa sáng! Sau này chúng takết hôn rồi sẽ không ở trong thành phố mà tìm một nơi non xanh nước biếc, cóthể ngắm được nhiều sao, xây một căn nhà, cho dù là mùa đông hay mùa hè, anhđều ôm em ngắm sao thế này nhé!”
Lúc ấy thật là ngốc, thật là ngây thơ. Cô đến giờ vẫncòn nhớ nụ hôn lành lạnh của anh hôm đó, dịu dàng và vương vấn.
Lúc về hai người đều bị cảm cúm, tắc mũi, sổ mũi mất nửatháng mới khỏi. Lúc ấy Lục Nghiêm còn nói: “Hai người thôi đi, khiếp quá đấy!”
Hứa Minh Chương lúc ấy còn ghé vào tai cô thì thầm:“Lục Nghiêm đang ghen tị đấy, ghen tị vì chúng ta đi ngắm sao mà không cho cậuta đi làm kỳ đà!”
Tối hôm quyết định chia tay với Hứa Minh Chương, cô đãkéo Tưởng Tiến đến đó một lần. Bảo cô đi một mình cô thấy hơi sợ, không phải sợkhông lên được, mà là sợ nhỡ mình nhất thời nghĩ quẩn sẽ nhảy từ trên đó xuống.
Trong cuộc đời của cô không phải chỉ có mỗi tình yêu,còn cả tình thân, không chỉ có một mình Hứa Minh Chương, còn có cha mẹ, vì thếcô không thể làm như vậy. Lúc cô và Tưởng Tiến đến đó là mùa hè. Đêm ấy ôngtrời không thương tình, cho mây đen vần vũ, ngồi suốt cả đêm mà chẳng nhìn thấyvì sao nào. Lúc ấy Thời Tiêu nghĩ, có lẽ ông trời cũng giống như cô, tâm trạngbuồn chán quá nên không muốn kéo rèm ra để cô được ngắm nhìn những vì sao.
Sau đêm đó, Thời Tiêu gần như chẳng bao giờ chủ độngđi ngắm sao nữa. Ai ngờ đêm nay vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bầu trời đầysao. Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn rất rất lâu, cho đến khi bình minh ló dạng,từng chùm ánh sáng xuyên qua lớp mây mù, cô mới ngồi dậy, mở tủ ra, lấy cái túito của mình, đưa mắt một lượt khắp phòng, không khỏi cười chua xót, mình đúnglà tay trắng. Cô thu dọn mấy bộ quần áo mà mình đã mang đến rồi nhét vào trongtúi, dưới đáy tủ là chiếc notebook lâu lắm rồi không sử dụng, cô cũng xáchtheo. Ngoảnh đầu lại nhìn thấy chiếc iPhone 4 ở trên đầu giường, cô rút sim củamình ra, tìm mất cả buổi mới tìm thấy cái điện thoại cũ của mình, nhét sim vàotrong, mở máy lên và gọi: “Quyên Tử, là tớ đây, cậu có nhà không? Ừ, tớ đến nhàcậu bây giờ đây…”
Ngắt điện thoại, Thời Tiêu xách hành lý xuống nhà. Rađến cửa, cô ngoảnh đầu lại nhìn một lượt, đặt chìa khóa ở tủ giày rồi quayngười đóng sầm cửa lại.
Diệp Trì ngủ lại ở hội quán một đêm, sáng dậy vốn địnhvề nhà xem Thời Tiêu thế nào, nhân tiện xem xem mình dịu dàng, ngon ngọt dỗdành thêm một chút, biết đâu Thời Tiêu lại hết giận. Mẹ kiếp, nghĩ mà ức, mìnhchẳng khác gì lấy một bà cố tổ về để hầu hạ, thế nhưng anh vẫn không thể từ bỏcô. Giờ có bảo anh chết anh cũng không thể từ bò cô. Diệp Trì thầm nghĩ, cho dùcó chết, xương cốt của anh cũng phải chôn cùng với cô. Vì vậy cô nghĩ quá đơngiản, ai bảo hồi đó cô dính vào Diệp Trì này.
Khó khăn lắm mới tụ tập được nên ba người kia liền lôiDiệp Trì ra ngoại ô đánh golf. Diệp Trì lại nghĩ, cho Thời Tiêu có thời gianbình tĩnh suy nghĩ có khi cô sẽ thay đổi quyết định.
Anh cảm thấy mặc dù Thời Tiêu không yêu anh, nhưngtrong lòng vẫn có anh. Điểm này anh dám chắc.
Thời Tiêu thỉnh thoảng có làm mình làm mẩy với anh,nhưng cũng có lúc ngoan ngoãn, nằm bên dưới anh, dịu dàng và mềm mại như lànnước xuân, có thể dìm chết anh bất cứ lúc nào, đôi bàn tay nhỏ nhắn bấu chặtvào lưng anh như móng vuốt của một con mèo, cào trên lưng anh, miệng rên rỉ gọitên anh: “Diệp Trì, Diệp Trì… Diệp Trì…”
Tiếng gọi ấy qua tai Diệp Trì còn trở nên dễ chịu hơncả tiếng đàn, khiến anh càng nghĩ ra nhiều cách để gần cô, để đi vào bên trongcơ thể cô, cuốn lấy cô, cùng bay lên đỉnh cao của cảm xúc.
Những đêm ấy, Diệp Trì cảm thấy trong trái tim cô chỉcó anh, trong lòng cô chỉ biết đến anh.
Mà nói trắng ra, cho dù trong lòng Thời Tiêu không cóanh cũng đừng mong rời xa anh. Làm gì có chuyện khiến cho anh động lòng thực sựrồi phủi tay bỏ đi dễ dàng như vậy được!
Diệp Trì c không gọi điện cho Thời Tiêu, để cho côbình tâm lại, đợi cô nghĩ thông suốt, đợi cô nhớ đến những cái tốt của anh.
Nhưng anh đâu ngờ, người anh lấy là một con “sóitrắng”. Thời Tiêu hoàn toàn không nghĩ đến những cái tốt của anh, trong đầu chỉtoàn là những chuyện khủng khiếp, sự sỉ nhục đêm hôm ấy, cô chẳng buồn lưuluyến một chút nào, chỉ mong có thể giải tán luôn với anh.
Quyên Tử ngáp dài chạy ra mở cửa cho Thời Tiêu, nhìnthấy bộ dạng này của cô, lập tức mặt mày trở nên căng thẳng. Chẳng nhẽ thờigian đã đảo ngược, kiểu ăn mặc này có nghĩa là… chẳng khác gì Thời Tiêu trướcđây, đâu có giống như một Diệp phu nhân được yêu chiều. Thời Tiêu chẳng khác gìvừa bị “gương chiếu yêu” chiếu phải, trở lại nguyên hình như lúc trước. Hơn nữacòn có vẻ “tiều tụy”, Quyên Tử thực sự chưa từng nhìn thấy điều này trên ngườiThời Tiêu. Nói một cách chính xác, kể từ sau khi Hứa Minh Chương ra nước ngoài,cô chưa từng nhìn thấy, nhưng giờ Quyên Tử lại lần nữa nhìn thấy vẻ tiều tụy đóở Thời Tiêu.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Quyên Tử giúp Thời Tiêu xách hành lý vào nhà.
Thời Tiêu cắn chặt môi: “Quyên Tử, tớ muốn ở tạm chỗcậu một thời gian, tớ sắp ly hôn!”
- Ly hôn?
Quyên Tử ngẩn người, hồi lâu mới bừng tỉnh.
“Sao thế? Diệp Trì nói ra hả? Anh ta có mới nới cũ,cặp với con khác rồi chứ gì?”
Thời Tiêu lắc đầu: “Là tớ đòi ly hôn, tớ không thểsống với anh ta được nữa. Quyên Tử, anh ta không phải là người, mà là ma quỷ!Cậu đừng hỏi, tớ mệt rồi, tớ phải ngủ một lát, toàn thân khó chịu quá, hai hômnay không biết làm sao mà khó chịu kinh khủng!”
Nói xong cô đi thẳng vào phòng bên cạnh.
Quyên Tử ngây người hồi lâu, không hiểu rốt cuộc xảyra chuyện gì, nhưng sắc mặt Thời Tiêu quả thực không được tốt, mặt trắng bệnh,cắt chẳng còn giọt máu.
Cô vò đầu bứt tai, định đợi Thời tiêu nghỉ ngơi dậy sẽhỏi kỹ.
Quyên Tử về phòng ngủ một giấc thật đẫy, đến trưa nhậnđược điện thoại liền ra ngoài, hơn năm giờ chiều mới về nhà, vừa ra khỏi thangmáy, đến hành lang đã thấy Diệp Trì đứng ở ngoài cửa nhà cô, hùng hổ gõ cửa, bộdạng như một con sư tử bị chọc tức, đang nhe nanh múa vuốt, chẳng còn chútphong độ hàng ngày.
Quyên Tử cũng thấy hơi sợ. Diệp Trì đập cửa kiểu này,Thời Tiêu ở trong phòng cho dù có là thần ngủ cũng chẳng thể ngủ nổi, nhưngnhất định không chịu mở cửa, chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.
Quyên Tử lặng lẽ lùi lại sau mấy bước, ra chỗ cầuthang gọi điện cho Tả Hồng.
Mười phút sau, Tả Hồng đến, có cả thợ khóa đi cùng.
Diệp Trì vốn nghĩ cứ để cho Thời Tiêu có thời gianbình tĩnh suy nghĩ, về nhà hai người sẽ nói chuyện tử tế, cùng lắm anh xin lỗicô, viết một cái thư đảm bảo chuyện này không bao giờ xảy ra nữa. Chẳng phảicác bộ phim trong tivi cũng thế hay sao?
Nào ngờ bốn giờ chiều về đến nhà, cô đã thu dọn sạchtrơn đồ đạc của mình, lại nhìn thấy chùm chìa khóa trên tủ giày, cơn giận khókhăn lắm mới lắng xuống của anh lại bùng lên.
Thời Tiêu đúng là quyết tâm chia tay anh rồi. Diệp Trìmở tủ ra, tất cả quần áo anh mua cho cô đều còn nguyên, thậm chí cả điện thoại,đồ trang sức, giày dép đều còn nguyên vẹn, cô không hề lấy của anh bất cứ thứgì, rõ ràng đến đáng sợ.
Diệp Trì nổi đóa, cầm điện thoại ném thẳng xuống đấtrồi lao ra ngoài.
Thời Tiêu có thể đi đâu Diệp Trì biết rất rõ. Muốn rađi cũng phải hỏi xem anh có đồng ý không đã!
[1]Mộtkiểu kiến trúc của Trung Quố>