Hứa Minh Chương sao có thể không ghen tị cho được, vìtrước đây, tất cả những kế hoạch anh đã xây dựng cho tương lai, mà Thời Tiêuđều là nhân vật chính của những kế hoạch ấy. Thời Tiêu của anh, cô bạn gái củaanh, người yêu của anh, vợ của anh, mẹ của các con anh.
Anh thậm chí từng nghĩ, khi hai người già cả, tóc bạcda mồi, đi đứng khó khăn, anh vẫn sẽ ôm cô ngắm sao. Sau đó, anh sẽ chết saucô, điểm này không có gì phải bàn cãi thêm.
Bởi vì Thời Tiêu rất đểnh đoảng, toàn quên không ăncơm, lúc nào cũng buông quăng bõ vãi. Sau khi hai người qua lại với nhau, nhữngchìa khóa dự phòng quan trọng Thời Tiêu đều đưa cho anh cất giữ nếu chẳng maycó làm mất chỉ cần qua chỗ anh lấy để dùng, sau đó anh sẽ đánh thêm hai bộ dựphòng khác.
Tần suất làm mất đồ của Thời Tiêu rất cao, hơn nữa lạirất hồ đồ. Còn nhớ có một lần, mấy người bọn họ hẹn hò cắm trại ở ngoại ô, bếnxe ở trước cổng Tây đại học A, bên dưới căn hộ Hứa Minh Chương thuê, Hứa MinhChương và Lục Nghiêm phải chuẩn bị đồ ăn, đồ dùng cần thiết, còn cả lều bạt cácthứ. Nhũng thứ này nếu là người khác đều do con gái chuẩn bị, nhưng anh và LụcNghiêm không thể trông đợi vào Thời Tiêu được. Thế là Hứa Minh Chương liền gọiđiện bảo Thời Tiêu tự đến, còn dặn dò cẩn thận đừng quên mang theo đồ, dặn dòcẩn thận đến mức chẳng kém gì đàn bà khiến cho Lục Nghiêm đứng bên cạnh phátbực mình.
Nhìn thấy hai người từ phía xa, Thời Tiêu khoan thaiđi đến. Đến trước mặt rồi Hứa Minh Chương nhìn sau lưng cô, hỏi: “Ba lô của emđâu?”
Thời Tiêu lúc này mới ngoảnh đầu nhìn lại, gãi gãi đầunói: “Ừ nhỉ, ba lô của em đâu nhỉ?”
Hứa Minh Chương đành phải kéo cô về kí túc lấy ba lô.Những ví dụ như thế này không thiếu. Lúc ấy Hứa Minh Chương tức điên lên màkhông làm được gì, chỉ biết dí trán cô mắng: “Em là đồ óc heo, sao không quênluôn cả mình ở nhà đi!”
Thời Tiêu của anh sơ ý thế đấy, nhưng chưa bao giờđánh mất anh. Nhưng chính anh đã đánh mất cô. Khi cô phải chịu những ấm ức quálớn thì anh lại ra đi, ôm hận ra đi mà không nghiêm túc suy xét, với tính cáchcủa Thời Tiêu, sao cô có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy, sao cô có thểlà một người con gái hẹp hòi, ham hư vinh như vậy?
Đó là lần đầu tiên trong đời anh yêu một người congái, có lẽ cũng là lần duy nhất, nhưng anh lại đánh mất cô.
Bây giờ bên Thời Tiêu đã có một người đàn ông khác,một người đàn ông danh chính ngôn thuận sở hữu cô, mỗi lân nghĩ đến đây là HứaMinh Chương lại không khỏi ghen tị với Diệp Trì.
Diệp Trì không yêu Thời Tiêu, Hứa Minh Chương thầm quảquyết như vậy. Diệp Trì là loại người gì chứ? Anh ta chơi bời nổi tiếng, đàn bàvới anh ta mà nói chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển. Không phải Hứa Minh Chươngnghĩ rằng Thời Tiêu không có sức hấp dẫn như vậy, mà trong lòng anh, Diệp Trìkhông xứng đáng với Thời Tiêu.
Thời Tiêu của anh trong sáng, thuần khiết, lúc dịudàng như gió xuân, khi lạnh lùng như những bông tuyết, lúc đáng yêu như một chúchim nhỏ, lúc hồ đồ như sương mù trên đỉnh núi... Trong khi đó Diệp Trì quálăng nhăng, quá độc tài, quá già đời, anh ta không phải là một người chồng tốt,huống hồ người như Thời Tiêu lại không biết cách ràng buộc, biết cách đối phó,cái cô cần là khoảnh đất nhỏ để tự do vui sống.
Điều quan trọng nhất là, cô không hề yêu Diệp Trì.
Hứa Minh Chương cố gắng đè chặt nỗi ghen tuông tronglồng ngực, đến tìm Diệp Trì cần phải có dũng khí rất lớn, nhưng đến đây rồi,đứng trước mặt một người đàn ông thành công như Diệp Trì rồi, anh lại không biếtnói thế nào. Hứa Minh Chương vô cùng áp lực, Lục Nghiêm từng nói, trở thành đốithủ với người đàn ông như Diệp Trì đúng là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời,cho dù là tình trường hay chiến trường, Diệp Trì đều là ông tướng, một ôngtướng đúng nghĩa.
Ngồi ung dung trên một cái ghế to, giống hệt như conbáo đen trong khu rừng rậm, thanh tao và trầm ngâm, im lìm chờ cơ hội vồ mồi,ánh mắt sắc nhọn đầy nguy hiểm nhìn thẳng vào Hứa Minh Chương, chẳng có nhữnglời nói khách khí hay giả tạo, cũng chẳng có ý đứng dậy xã giao, cứ nhìn chằmchằm vào Hứa Minh Chương, ánh mắt không biết đang dò xét hay chờ đợi, chỉ thấysâu thẳm, khiến đối thủ không dễ dàng phát hiện.
Nói thực lòng, đây là lần đầu tiên Diệp Trì nhìn thẳngvào Hứa Minh Chương, không phải anh ngông cuồng, anh với Hứa Minh Chương, mặcdù miễn cưỡng ở trong một vòng tròn quyền lực, nhưng thuộc hai thế hệ khácnhau. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì, anh thuộc thế hệ 7x, còn Hứa Minh Chươngthuộc thế hệ 8x, giữa hai người có khoảng cách rõ ràng về thời đại, suy nghĩkhác nhau, quan niệm cũng khác nhau, không thể đứng chung.
Đây cũng là điều mà Diệp Trì để tâm nhất, vợ của anhcũng chỉ lcô gái nhỏ 8x. Có thể trong thời buổi hiện nay, vợ anh có thể coi làtrưởng thành sớm, nhưng trong con mắt của anh, cô vẫn chỉ là một cô vợ bé bỏng,kém anh suýt soát chục tuổi, có thể không yêu, không chiều được không?
Em trai Diệp Sinh từng đùa: “Sau này mà Thời Tiêu sinhcho anh một con nhóc, để xem anh chiều ai?”
Chiều ai? Chiều cả hai chứ sao. Diệp Trì lúc ấy nghĩ,nếu như có đứa con gái như Thời Tiêu để ôm ấp, bế bồng, dắt tay đi học, nhìn nólớn dần thật đúng là chuyện đáng mong đợi. Cũng chính vì điều này mà Diệp Trìđột nhiên rất khao khát có một đứa con, đứa con của anh và Thời Tiêu.
Hiện giờ anh càng sốt ruột mong ngóng hơn, có một sinhmạng mang trong mình máu thịt của anh và Thời Tiêu, bọn họ thực sự sẽ trở thànhmột, gắn chặt lấy nhau, cả đời không thể xa cách.
Thế nhưng cái tên khốn Hứa Minh Chương này từ đâu độtngột nhảy vào, khôi ngô tuấn tú, trẻ trung, tài năng, điều quan trọng nhất là,hắn ta từng sở hữu Thời Tiêu của anh những hai năm, mà giờ hình ảnh của anh tavẫn in hằn trong tim vợ anh, không thể nào xua đi được.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trì đã không kiềm chế nổi cơnghen, ghen đến phát điên. Ghen đến mức chỉ mong có thể cầm súng bắn một phátvào gã đàn ông này, thế là hết chuyện.
Anh ghen đến mức tim gan như tê dại, một cảm giác chuaxót không thể nói thành lời, vừa đắng chát vừa đau đớn.
Ánh sáng hắt qua cửa sổ đậu trên vai Hứa Minh Chương,phản chiếu một vầng hào quang rạng rỡ, có hơi chói mắt, Diệp Trì khẽ nheo mắt.Không thể không thừa nhận, con mắt của vợ anh cũng không tồi, cho dù là HứaMinh Chương hay là Tưởng Tiến, đều là những người đàn ông vừa đẹp trai vừa cótài.
Diệp Trì rất tin vào con mắt của mình, cái gã Hứa MinhChương này là một “ông lớn”, không phải là loại công tử con nhà giàu, chỉ biếtnúp sau cái bóng của bố mẹ hay loại thanh niên chỉ biết đàn đúm chơi bời, từcốt cách của anh ta toát lên sự sang trọng và thanh cao, khiến Diệp Trì có chútnể trọng.
Nếu như không phải vì chuyện của Thời Tiêu, bọn họ rấtcó thể trở thành bạn bè, nhưng bởi vì vợ anh cả hai người đều biết, cả kiếp nàylẫn kiếp sau, và sau nữa đều không thể l của nhau, chỉ có thể là kẻ thù, tìnhđịch mặc dù không đến mức anh sống tôi chết nhưng cũng chẳng cách mức độ đó làbao.
Hai người đàn ông trầm ngâm nhìn nhau, hồi lâu sau HứaMinh Chương mới mở miệng trước: “Tôi không phải là người thích vòng vo tamquốc!”
Diệp Trì khẽ nhếch môi cười: “Vừa hay tôi cũng làngười thích đi thẳng vào chủ đề, mời cậu!”
Hứa Minh Chương nhìn thẳng vào mắt anh ta, đi thẳngvào chủ đề: “Tôi đến để xin anh tha cho Tiêu Tiêu!”
- Tiêu Tiêu ư? Thời Tiêu hả? Anh nói vợ tôi hả?
Diệp Trì ăn nói rất sắc bén, một câu “vợ tôi” đã khiếncho ánh mắt sáng của Hứa Minh Chương chợt sầm xuống, hồi lâu sau mới lên tiếngđược: “Cô ấy hiện giờ là vợ anh, nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng khôngyêu anh...”
Diệp Trì đứng bật dậy, vươn người về phía Hứa MinhChương, mỉm cười đầy vẻ chế nhạo: “Ha ha, tôi không ngờ cán bộ điều tra kinh tếcủa thành phố ta giờ lại quản lý rộng đến thế, ngay cả chuyện vợ chồng nhàngười ta có yêu nhau không các cậu cũng phải can dự vào à?”
Giọng nói đột nhiên trầm xuống, có cảm giác như bị đèchặt xuống, nhưng lại chất đầy sự phẫn nộ: “Cậu dựa vào đâu? Hả? Hứa MinhChương, cậu dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu là mối tình đầu của Tiêu Tiêu ư?Hứa Minh Chương, cậu không cảm thấy mình rất nực cười ư? Mối tình đầu là cáithá gì chứ? Cậu có biết những khu vực nhạy cảm trên người cô ấy là ở những chỗnào không? Cậu có biết cô ấy thích nhất kiểu làm tình nào không? Cậu có biếttrên người cô ấy có mấy cái nốt ruồi không? Cậu có biết bộ dạng cô ấy lúc lênđỉnh ra sao không? Cậu có biết cô ấy thích nhất được tôi hôn vào đâu không?”
Diệp Trì cứ nói một câu là mặt Hứa Minh Chương lạitrắng bệch ra vài phần. Nghe Diệp Trì nói hết, mặt Hứa Minh Chương đã cắt chẳngcòn giọt máu, những mạch máu trên trán giật giật. Diệp Trì cảm thấy vô cùngkhoan khoái, thằng ranh này muốn đối đầu với mình á? Cứ tu luyện thêm tám trămnăm nữa đi!
Diệp Trì cao tay dùng cách tấn công về mặt tâm lý anhmuốn hủy hoại sự cao ngạo của đối phương. Sự tự tin và cao ngạo của anh takhiến cho Diệp Trì cảm thấy chướng mắ. Anh ta sao dám chắc Thời Tiêu không yêuanh? Yêu hay không liên quan gì đến Hứa Minh Chương! Là hòa họp hay cãi vã, làyêu hay ghét đều là chuyện riêng của hai người với nhau, chẳng liên quan quáigì đến Hứa Minh Chương cả.
Quả nhiên Hứa Minh Chương đã bị Diệp Trì làm cho sốc.Trước đó anh cũng từng nghĩ, anh ta sẽ chẳng nể nang gì mình đâu, thậm chí vớinhững gì mà anh biết được về Diệp Trì, rất có thể anh ta sẽ cho anh vài đấm. MàHứa Minh Chương biết rằng, xét về văn hay võ, anh đều chẳng phải đối thủ củaDiệp Trì.
Diệp Trì từng là nhân vật nổi tiếng trong thươngtrường, từng là thần tượng của anh và Lục Nghiêm lúc còn trẻ. Chỗ dựa duy nhấttrong lòng anh chính là tình yêu, anh yêu Thời Tiêu, Thời Tiêu cũng yêu anh,nhưng anh đã quên mất một điều là, hai người họ đã cách nhau đến bốn năm vềthời gian cùng với khoảng cách địa lý quá xa xôi.
Trong bốn năm, hai người bọn họ, mỗi người một nơi, ômmột mối hận, tủi nhục, ấm ức, thương nhớ, nhưng anh cũng không có dũng khí quaylại, bỏ lỡ mất bốn năm, Thời Tiêu cũng đã trở thành vợ của người khác.
Thời Tiêu, cô nữ sinh từng vì nụ hôn của anh mà trợntròn mắt, không biết dùng mũi để mà thở, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, lúc xemphim còn bắt chước nhân vật nữ chính, chủ động hôn anh, vẻ mặt ngây ngô, ngạingùng, cắn chặt môi nằm trên giường của anh... hiện giờ đã nằm trong vòng taycủa một gã đàn ông khác.
Hứa Minh Chương siết chặt nắm tay, duỗi ra rồi lại nắmchặt lại, nắm chặt rồi lại duỗi ra, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Đây đềulà sai lầm của anh, anh có tư cách gì mà ép Thời Tiêu phải giữ thân vì anh, quákhứ đã trôi qua, bọn họ có thể vẫn còn có tương lai, có thể... chỉ cần Diệp Trìcó thể cho anh có cái “có thể” này.
Diệp Trì thật sự khâm phục thằng nhóc này, trầm tĩnh,điềm đạm, đối mặt với sự khích bác của mình mà vẫn giữ được lý trí, đúng làkhông phải tầm thường!
Diệp Trì trầm ngâm suy nghĩ, nếu như hai người đổi vịtrí cho nhau, chắc chắn anh đã chẳng do dự vung một đấm cho phía đối phương,mặc kệ cha hắn là ai. Nhưng đổi lại nếu Diệp Trì là Hứa Minh Chương, nếu đãyêu, bốn năm trước anh sẽ tuyệt đối không buông tha, đồ ngốc!
Nhưng dù gì Hứa Minh Chương cũng chẳng phải là DiệpTrì, đây cũng là điểm khác biệt giữa hai người. Tình yêu của Hứa Minh Chươngđược xây dựng trên niềm vui của cả hai người. Còn Diệp Trì, chỉ cần tôi thíchthì sẽ là của tôi, cho dù hiện giờ không yêu tôi, sau này cũng buộc phải yêutôi, hơn nữa chỉ được yêu mình tôi.