Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 107






Kiều Tâm Vũ bất ngờ bị Tịch Kỳ Phong thẳng người xâm lược như thế, cả người cô cảm giác không còn chút sức lực nào hết, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cô bắt đầu dần quen với cảm giác bị anh xâm chiếm từng chút một.

Ánh mắt của Kiều Tâm Vũ nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Tịch Kỳ Phong, trán anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất cương nghị quyến rũ, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự sắc bén, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại mang theo yêu thương nồng nàn.

Chẳng hiểu sao lúc này Kiều Tâm Vũ lại cảm thấy rằng Tịch Kỳ Phong trở nên có sức hút như vậy, cô si mê ôm lấy gáy của anh kéo anh xuống, đưa lưỡi liếm lớp mồ hôi lấm tấm đó.

Chiếc lưỡi mềm mại khẽ lướt qua trán, mang theo một dòng điện ngứa ngáy tê dại, bên dưới Tịch Kỳ Phong không ngừng đụng chạm, ánh mắt liếc nhìn cô một cách sâu sắc.

“Ưm a...” Kiều Tâm Vũ ôm thắt lưng cường tráng của Tịch Kỳ Phong, giống như lá rơi trên mặt nước, theo động tác của anh mà lay động cơ thể, đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng thất thần, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Dù đây không phải là lần đầu tiên của Kiều Tâm Vũ nhưng Tịch Kỳ Phong lại có thể cảm nhận nó chẳng khác lần đầu tiên là mấy, anh sợ cô đau nên vẫn luôn nhẹ nhàng từ tốn hết sức có thể.

“Có cảm thấy đau không hả Tâm Vũ?” Tiếng Tịch Kỳ Phong xen lẫn trong tiếng nước róc rách càng thêm cực kỳ gợi cảm.

Kiều Tâm Vũ lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ không thành công, động tác của Tịch Kỳ Phong lại càng nhanh hơn nữa.

Kiều Tâm Vũ không nhịn được nhắm đôi mắt lại, toàn thân giống như có lửa cảm nhận Tịch Kỳ Phong lấp đầy, động tác càng lúc càng mau, càng ngày càng mạnh, anh đụng chạm cô rất sâu, đi vào hết bên trong khiến cô bị kích thích cực độ.

Hai tay của Kiều Tâm Vũ yêu kiều ôm lấy Tịch Kỳ Phong, giống như chỉ có thể làm vậy mới chịu được sức mạnh của anh, chịu được khoái cảm trước nay chưa từng có, hơi thở nóng rực của anh phun trên mặt cô, làm cô không tự chủ mở ra đôi mắt xinh đẹp mơ hồ không có tiêu cự.

Tịch Kỳ Phong thở dốc âm thanh tràn đầy dục vọng lên tiếng “Anh yêu em Kiều Tâm Vũ.”

Hô hấp của hai người dồn dập quấn quít lấy nhau, Tịch Kỳ Phong nhìn Kiều Tâm Vũ trong mắt bắn ra ánh nhìn âu yếm làm tim cô đập nhanh, khiến cho cô không nhịn được cùng anh một lần chạy nước rút.

Kiều Tâm Vũ cảm giác mình bị lạc, bị lạc trong không khí thân mật của nam và nữ, cũng quên mất chuyện bản thân không thích gần gũi với người khác giới mà còn đi xa vượt cả giới hạn của bản thân như thế này.

“A...ưm... em không được...dừng lại đi mà…ưm ưm…”

Trên giường, Kiều Tâm Vũ hoàn toàn vô lực, bị động nhận lấy sự yêu thương càng lúc càng mãnh liệt của Tịch Kỳ Phong đem đến.

Mỗi một lần tiến vào cơ thể của Kiều Tâm Vũ, dã thú khổng lồ đều mang đến từng đợt khoái cảm khiến cô mê muội, làm cô không chịu nổi phải mở miệng xin anh nương tình, dáng vẻ kiều mỵ mê người của cô lúc này in đậm trong đôi mắt Tịch Kỳ Phong, khiến ham muốn chiếm hữu cô của anh càng trở nên điên cuồng hơn nữa.

“A..ưmmm.”

Khoái cảm không ngừng ào tới như cơn sóng lớn cuốn lấy Kiều Tâm Vũ, mà thân thể cô cũng vô thức chuyển động về phía sau nghênh hợp với từng đợt tiến công của Tịch Kỳ Phong, đem hạ thân cứng rắn của anh ôm lấy, bao bọc càng thêm chặt chẽ, khiến anh bị kích thích càng thêm mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn.

Bầu ngực tròn đầy nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động, đôi môi đỏ mọng hé mở không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, đôi mắt đẹp đã sớm trở nên mông lung vì bị màn sương mờ bao phủ, thân thể trắng trẻo của Kiều Tâm Vũ dưới sự kích tình cuồng dã giờ đã chuyển sang màu phấn hồng cực kỳ quyến rũ.

Kiều Tâm Vũ thực sự quá mê người khiến Tịch Kỳ Phong không kìm lòng được mà lại cúi xuống hôn cô mãnh liệt, cướp lấy từng tiếng ngâm nga trên cái miệng nhỏ nhắn, vơ vét hết thảy sự ngọt ngào của khoang miệng thơm mát.

Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu, Kiều Tâm Vũ cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn không còn chút sức lực nào cả, sự bền bỉ của Tịch Kỳ Phong đúng thật là rất kinh người, nhìn cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt thực sự không tốt, lúc này anh mới chịu gia tăng tốc độ vội vã giải phóng chính mình.

Tịch Kỳ Phong ôm eo của Kiều Tâm Vũ, tiến tới càng nhanh, cô ở phía dưới anh không ngừng nức nở, đột nhiên anh phát ra âm thanh như dã thú gầm nhẹ, thân thể co rút mãnh liệt, cô cảm thấy trong cơ thể bị bắn một dòng khí nóng bỏng.

Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ đều thở dốc, anh nằm gục trên người cô quyến luyến hôn nhẹ lên môi cô, cả một đêm bị hành hạ cô cũng không còn sức lực rượu cảm thấm lắm rồi mà bắt đầu mê man chìm vào giấc ngủ.

Tịch Kỳ Phong cũng cảm thấy mệt lắm rồi nên nằm xuống phần giường bên cạnh rồi ôm Kiều Tâm Vũ vào lòng cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Tô Cẩn nhìn thấy Cao Đàn Hương về nhà cùng Hắc Long và Bạch Long thì nhíu mày lên tiếng hỏi “Ủa anh Phong và Tâm Vũ không về cùng bà nội à?”

Cao Đàn Hương khẽ lắc đầu xua tay “Kỳ Phong bảo rằng Tâm Vũ cảm thấy không thoải mái nên đã đưa con bé rời khỏi hôn lễ của Thiếu Kiệt từ sớm rồi, lúc nãy bà nhận được hình của Kỳ Phong gửi hai đứa đang ở căn penthouse tại khách sạn Wind21 ở biển rồi, Kỳ Phong nói đưa Tâm Vũ đi hưởng tuần trăng mật bù đó mà.”

Đầu Tô Cẩn chảy xuống toàn hắc tuyến lẩm bẩm “Lại bán cơm tró nữa hu hu.”

Cao Đàn Hương nhìn biểu cảm của Tô Cẩn thì khẽ cười lên tiếng “Con kiếm Kỳ Phong và Tâm Vũ làm gì vậy hả?”

Tô Cẩn đưa tay đỡ gáy “À con tính bàn bạc về một kịch bản phim mới với chị dâu đó mà.”

Cao Đàn Hương nghe vậy liền kéo tay Tô Cẩn rồi lên tiếng “Tâm Vũ thích diễn xuất nội không có cấm đoán gì hết nhưng mà làm cho vui thôi con, nên để con bé có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm với Kỳ Phong sẽ tốt hơn.”

Tô Cẩn vốn không biết về chuyện hợp đồng hôn nhân giữa Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ cùng chuyện cô bị ép gả đến Tịch gia nên nhíu mày hỏi “Ủa hai người họ phải yêu nhau lắm mới tiến tới hôn nhân chứ cần gì phải bồi đắp tình cảm chứ?”

Bạch Long liền đụng vào vai của Tô Cẩn một cái rồi lên tiếng “Này bà nội nói sao thì nghe vậy đi đừng có hỏi mấy câu vô tri nữa.”

Tô Cẩn bật đôi mắt dò xét lên “Ê sao em cứ cảm thấy mọi người có chuyện gì giấu em đúng không hả?”

Cao Đàn Hương, Hắc Long và Bạch Long cùng kêu lên “Buồn ngủ rồi đi về phòng ngủ thôi.”

Tô Cẩn nhướng mày vẻ mặt cực kỳ ai oán “Không nói thì thôi có cần né tránh vậy không?”

Đêm tân hôn, Tịch Thiếu Kiệt uống say đến nỗi không thể tự mình đi về phòng tân hôn mà phải bạn bè dìu về.

Đàm Duệ Linh biết có lẽ Tịch Thiếu Kiệt còn buồn chuyện bị Kiều Tâm Vũ nói những lời phủ phàng nên tận tình chăm sóc giúp anh thay quần áo ai ngờ lại bị anh đẩy ngã nằm xuống giường rồi cưỡng hôn.

Tịch Thiếu Kiệt lẩm bẩm “Anh yêu em…anh yêu em.”

Đàm Duệ Linh còn mang theo chút hy vọng là Tịch Thiếu Kiệt căm hận Kiều Tâm Vũ nên mới nói yêu mình nhưng không ngờ những gì tiếp theo anh nói lại khiến cô cảm thấy tổn thương sâu sắc.

“Anh yêu em Kiều Tâm Vũ…em gả cho anh được không?”

Đàm Duệ Linh cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục muốn đẩy Tịch Thiếu Kiệt ra nhưng cô lại không đủ sức, một đêm đó anh phát tiết trong cơ thể cô không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi cao trào đều gọi tên của Kiều Tâm Vũ.

Đàm Duệ Linh vừa đau đớn thể xác và trái tim cũng đau như đang rỉ máu khi chồng mình ân ái cùng mình nhưng lại gọi tên một người con gái khác như thế nhưng chỉ có thể bất lực vì cô thật sự đem lòng yêu anh.

Hôm sau, lúc Kiều Tâm Vũ thức dậy cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cô đưa tay vỗ vỗ vào trán vài cái cho đầu óc tỉnh táo rồi mới chống tay ngồi dậy.

Kiều Tâm Vũ nheo mắt nhìn ra phần vách kính thấy nắng chiếu vào phòng rất gắt nên đoán giờ này chắc là buổi trưa luôn rồi, cô chỉ nhớ là đêm qua cô ăn tối với Tịch Kỳ Phong sau đó hai người nổi hứng lên uống rượu cùng nhau xem ai say trước sau đó cô không còn nhớ chuyện gì nữa hết.

Kiều Tâm Vũ kéo cái chăn ra tính bước xuống giường thì phát hiện ra trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân nữa nên giật thốt người, cô thầm nghĩ trong đầu [Chuyện gì đã xảy ra vậy nè, chẳng lẽ tối qua mình và Tịch Kỳ Phong đã…]

Vẻ mặt của Kiều Tâm Vũ trở nên lo lắng đến tột cùng, thời gian qua ở gần bên cạnh Tịch Kỳ Phong cô cũng mở cửa trái tim mình nhưng cô nghĩ mình không xứng đáng với anh hơn nữa cơ thể từng bị vấy bẩn càng không xứng với người như anh.

Kiều Tâm Vũ còn đang lo lắng thì thấy cửa phòng mở ra người bước vào là Tịch Kỳ Phong trên tay anh cầm rất nhiều túi của các thương hiệu thời trang khác nhau.

“Em dậy rồi à?”

Kiều Tâm Vũ không tự nhiên mà gật đầu “Ừm.”

Tịch Kỳ Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Kiều Tâm Vũ thì biết cô đang suy nghĩ gì nên để đồ xuống trên sofa rồi bước qua bên giường ngồi xuống bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô lên rồi ôn nhu lên tiếng “Anh biết là em đang lo sợ điều gì nhưng mà hãy để quá khứ qua đi đừng nhớ đến nó nữa, đối với anh yêu em lần nào cũng là lần đầu hết, em cho anh một cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc cho em nha Tâm Vũ.”