Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 51: Dạo đầu (H nhẹ)




Hai người hôn nhau chẳng có kỹ thuật gì cả, Phó Tư Truy chỉ đơn giản là làm theo bản năng, anh thích hôn như thế nào thì chính là làm như thế đó, Âu Di Dương thì làm gì còn quan tâm tới kỹ thuật hay không kỹ thuật, bị người ta hôn tới tấp, ngoài nghênh đón ra thì cô chả biết làm gì khác. Chỉ việc tiếp nhận nụ hôn của anh thôi mà đã khiến Âu Di Dương không kịp thở rồi, cho nên cô chỉ yếu ớt mặc kệ anh khuấy đảo trong khoang miệng mình, để mặc anh muốn làm thế nào thì làm. Hơi thở của cả hai cũng dần trở nên gấp gáp hơn.

Nụ hôn này thành công kích thích mọi tế bào trên cơ thể của Phó Tư Truy. Chỉ hôn, thực sự là không đủ! Tay anh bắt đầu táy máy, khi thì ở eo xoa nắn, khi lại trượt xuống đùi vuốt ve, kích thích đến cả người Âu Di Dương nóng bừng cả lên.

“Hưm…chồng…”

Đấu óc cô bấn loạn, cũng biết là mình đang nói cái gì. Dường như là muốn ngăn cản, nhưng nghe qua thì lại giống thúc giục hơn.

Phó Tư Truy nghe thấy tiếng “chồng” kia, máu nóng chạy loạn hết khắp cơ thể, hưng phấn như vừa cắn phải thuốc kích thích vậy. Anh dời nụ hôn từ cái miệng đã hơi sưng đỏ xuống chiếc cằm, rồi tới cổ, mút nhẹ một cái. Một dấu ngân hồng nhạt liền nổi lên. Phó Tư Truy nhìn dấu ngân kia, hài lòng liếm nhẹ lên nó một cái. Hai bàn tay nhỏ đang đặt trên vai anh siết chặt.

“Ưm…”

Phó Tư Truy nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ, lại nhìn cô vợ nhỏ đang ý loạn tình mê dưới người mình, thực sự là chịu không nổi mà. Bên dưới đã sớm có phản ứng từ lâu, cự long đã cứng ngắc đến khó chịu.

“Bà xã…thích anh không?”

Giọng nói đã khàn đục, nhuốm đầy mùi vị d.ục vọng.

Âu Di Dương mơ màng mở mắt ra, nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Tư Truy. Nhẹ giọng khẳng định.

“Thích.”

“Ừ. Thích nhiều không?”



“Nhiều.”

Hiện tại Âu Di Dương đã bị người đàn ông hấp dẫn trước mặt dày vò đến mê muội, vô cùng ngoan ngoãn, Phó Tư Truy hỏi gì thì cô liền đáp đó. Huống hồ, chẳng có lý do gì khiến cô phải nói trái lòng cả. Dù sao cô cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh từ lâu.

Phó Tư Truy nghe được mấy đáp án khẳng định kia, trái tim cuối cùng cũng được rót mật ngọt, thoả mãn vô cùng. Sau vài giây tận hưởng cảm giác vui sướng trong lòng, Phó Tư Truy lại ập tới, lại hôn lên cái miệng nhỏ lúc thì bướng tới đáng giận, lúc thì lại ngọt như đường mạch nha.

Tay anh cũng không rảnh rang, vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt trên người Âu Di Dương, khơi gợi ra ngọn lửa trong lòng cô, cũng châm lửa đốt cháy luôn d.ục vọng trong lòng anh.

Lần đầu tiên đắm chìm trong d.ục vọng của cả hai người là hơn một năm trước trong khách sạn. Lúc đó Âu Di Dương say rượu, Phó Tư Truy lại là lần đầu, mà thực chất đó cũng là lần đầu của cô, cảm thụ thì không được bao nhiêu, hành xác là nhiều. Sáng sớm dậy lại hoảng hốt sợ dính thai, liền chạy đi mua thuốc. Ngoài sự hoảng loạn ra, nào có còn nhớ gì tới cảm nhận của đêm hôm đó nữa chứ.

Hôm nay, lại một lần nữa thân mật tới mức độ này. Cả người cô bị bàn tay đàn ông to lớn chậm rãi vuốt ve. Miệng bị hôn, cơ thể bị đụng chạm, mà đây lại là người mà cô thích, cũng là chồng của cô, nên cô cũng vô cùng tự nguyện tiếp nhận mọi hành động thân mật của anh. Bị kích thích từ thể xác lẫn tâm hồn khiến Âu Di Dương có chút mất hồn mất vía, cổ họng lâu lâu lại bật ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn.

Mà Phó Tư Truy đâu phải là chính nhân quân tử gì? Thà rằng Âu Di Dương không nguyện ý với anh, bài xích anh, thì anh còn cố gắng mà ép bản thân buông cô ra. Đằng này mọi hành động và cử chỉ của Âu Di Dương đều đang thể hiện rằng cô rất nguyện ý cùng anh, nên anh cũng ngày càng lớn mật hơn.

Hôm nay Âu Di Dương mặc đầm, nên mọi thứ đều trở nên rất đơn giản. Tay anh xốc cái váy kia lên đến tận cổ Âu Di Dương, lại đưa tay ra sau lưng Âu Di Dương, mở móc gài áo ngực. Đôi gò bồng đảo liền bật nảy ra, tay anh liền chuyển lên phía trước, áp lên một bên ngực, chậm rãi xoa nắn. Thân dưới đã cứng ngắc của anh cũng như cố ý vô tình mà cạ nhẹ vào đùi Âu Di Dương.

“Ha…Tư Truy…”

Lúc này anh mới dừng nụ hôn lại, hơi thở đã nặng nề, cúi đầu ghé vào tai Âu Di Dương, giọng nói trầm khàn.

“Bé cưng, muốn anh không?”

Âu Di Dương nghe thấy câu hỏi này, xấu hổ không sao chịu được. Nhưng mà tính cách Âu Di Dương thẳng thắn, có sao nói vậy. Lại là lúc lửa đã bén vào rơm thế này, cháy cũng đã chày rồi, đáp án chỉ có một, nên đè nén sự xấu hổ lại, thấp giọng trả lời.

“Muốn.”



Phó Tư Truy cắn răng, cố bình tĩnh lại.

“Muốn gì?”

Âu Di Dương bặm môi, lại giở trò rồi? Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn thích trêu chứ? Giọng nói hơi xấu hổ ban nãy đã chuyển thành tức giận.

“Muốn anh.”

Phó Tư Truy nghe được đáp án mình muốn nghe, cười nhẹ một cái, bỏ qua sự tức giận như không của cô.

“Có biết em vừa trả lời cái gì không?”

“Biết mà. Đồ đáng ghét.”

Anh mím môi cười, vẫn cố tình hỏi thêm một câu nữa.

“Ừ, không hối hận?”

Lúc này Âu Di Dương nhìn thẳng vào mắt anh, khẳng định chắc nịch.

“Không hối hận.”

Không hối hận về cái đêm vào một năm về trước, và giờ khắc này, vẫn như cũ, không hề hối hận, vô cùng bằng lòng.