Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 56: Kiến thức




Ngoài những chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày ra, khi ở chung với anh, cô lại được học hỏi thêm rất nhiều kiến thức. Mỗi lần hai người cùng ở trong thư phòng làm việc, Phó Tư Truy chỉ cần liếc mắt thấy cô nhăn trán nhíu mày, đều sẽ tự động đi đến hỏi thăm vấn đề. Xong khi cô nói ra những vấn đề băn khoăn hiện tại của mình trong công việc, anh lại ngồi xuống bắt đầu đưa ra rất nhiều kinh nghiệm thực tế cũng như những mẹo nhỏ mà anh tích lũy được cho cô nghe, đến đoạn cô không hiểu, anh còn nhiệt tình lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ vời trên giấy để giải thích, còn không thì sẽ tìm kiếm nhiều ví dụ dễ hiểu để giảng giải cho cô.

Phải biết, những điều anh nói với cô gần như là báu vật. Một người mới chỉ 23 tuổi như cô, kinh nghiệm thực tế thực sự vô cùng ít ỏi, mà những kiến thức anh nói, không phải là những kiến thức lý thuyết suông, tất cả đều là bản thân anh sau khi học hỏi, sau khi trải nghiệm, lại tự mình đút kết ra một kiến thức mới bao quát giữa lý thuyết và kinh nghiệm. Đây là tinh hoa đã được anh chắt lọc ra, không phải báu vật thì là gì? Thử hỏi có được bao nhiêu người đồng ý chỉ dạy cho bạn những điều này không? Nhưng Phó Tư Truy lại nguyện ý, không tiếc thời gian công sức, ngồi bên cạnh cô, truyền đạt kinh nghiệm cho cô.

Lúc cô tiếp thu lượng kiến thức này từ anh, cô mới biết lý do tại sao một người trẻ như Phó Tư Truy lại có thể từng bước từng bước vượt qua biết bao nhiêu con người trong đại gia tộc nhà họ Phó để đứng vững ở vị trí người thừa kế như hiện tại.

Anh rõ ràng là một người có thiên phú trong kinh doanh, nhưng ngoài thiên phú ra, anh cũng nỗ lực rất nhiều. Phải được chứng kiến mới biết một ngày Phó Tư Truy bỏ ra bao nhiêu thời gian cho công việc, thêm vào đó là anh vẫn không ngừng tiếp thu kiến thức mới mỗi ngày. Đọc sách, tham gia nhiều diễn đàn về kiến thức kinh tế, và học hỏi thêm rất nhiều kiến thức mới từ những bài nghiên cứu khoa học về lĩnh vực kinh tế. Mà không chỉ dừng lại ở lĩnh vực kinh tế hay những lĩnh vực mà anh kinh doanh, anh còn học hỏi thêm ở những ngành nghề khác nhau nữa.

Anh làm việc mỗi ngày, lại học hỏi thêm mỗi ngày, áp dụng lý thuyết vào thực tế, rồi từ đó đúc kết ra những kinh nghiệm riêng cho bản thân. Điều khiến Âu Di Dương bội phục nhất, là anh không chỉ học hỏi ở riêng một lĩnh vực kinh tế, mà cứ có thời gian là anh sẽ tìm hiểu thêm về những ngành nghề khác. Phó Tư Truy giải thích với cô thế này.

“Kiến thức sẽ đi với chúng ta mãi mãi, chúng ta có thể mất tất cả, nhưng chỉ cần có kiến thức, chúng ta có thể làm lại từ đầu. Mỗi ngành nghề đều có cái hay riêng của nó, và em cũng biết, cho dù là bất cứ ngành nghề nào, đều cũng có thể kinh doanh được. Quan trọng là chúng ta khai thác nó như thế nào, chúng ta xây dựng và phát triển nó ra sao. Cho dù bản thân chúng ta không có đủ năng lực khai thác nó, thì ít ra trong đầu chúng ta đã có kiến thức về nó, đã từng có ý tưởng về nó. Em có biết lúc này, điều chúng ta chờ đợi là gì không?”

Âu Di Dương chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ anh tuấn của Phó Tư Truy đến thất thần, trong đầu cô đã đưa ra được vài đáp án, nhưng mà Phó Tư Truy khi nói về những vấn đề này quá quyến rũ, cô không muốn cướp lời của anh.

“Điều gì?”

Phó Tư Truy nhìn đôi mắt sáng ngời của người trước mặt mình, không kiềm lòng được hôn lên môi người ta một phát rồi mới tiếp tục nói.

''Chính là cơ hội. Khi cơ hội đến, mà bản thân em đã tự mình tích lũy sẵn một lượng kiến thức, ý tưởng, kinh nghiệm trước đó, vậy thì em chính là một trong những người có thể giành lấy cơ hội đó. Nếu như ngay từ đầu, em không chịu tích lũy sẵn, thì khi cơ hội đến rồi, em mới bắt đầu tìm hiểu tới nó, học hỏi về nó, thì em nghĩ cơ hội đó có còn dành cho em nữa hay không?''

''Rõ ràng, trong cuộc sống của chúng ta, không chỉ có chúng ta đang cố gắng nỗ lực mỗi ngày. Bên ngoài kia còn rất nhiều cố gắng gấp 10 lần, 20 lần, 100 lần chúng ta. Nếu chúng ta chỉ dậm chân tại chỗ mà không chịu bước tiếp, chúng ta sẽ bị tụt lại. Và chẳng có cơ hội nào cho chúng ta cả.''

Âu Di Dương mỉm cười, đưa tay choàng cổ Phó Tư Truy, hôn anh cái chóc.

“Em biết rồi. Chồng em không những chăm chỉ, biết nghĩ xa, lại còn rất giỏi nữa. Thật là muốn lười biếng nằm ở nhà để chồng nuôi mà.”

Phó Tư Truy cưng chiều ôm vợ vào lòng.



“Em muốn làm gì cũng được. Thích lười biếng thì lười biếng, có anh nuôi. Thích đi làm thì đi làm. Nếu em cần anh hỗ trợ, anh luôn ở đây chờ lệnh của bà xã. Cho dù em có làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Âu Di Dương nhăn nhăn mũi, bắt đầu kiếm chuyện.

“Dẻo miệng thật. Vậy nếu em muốn làm việc phạm pháp thì sao hả? Cũng ủng hộ luôn sao?”

Phó Tư Truy cười, dụi mặt vào hõm vai Âu Di Dương, thì thầm bên tai cô.

“Vậy thì anh sẽ là cảnh sát.”

Âu Di Dương nghe vậy thì nghệt mặt, đẩy cái người đang ôm ghì lấy mình ra. Cô còn tưởng anh sẽ nói là anh nguyện ý làm đồng phạm của cô cơ.

“Sao? Giận à?”

Âu Di Dương quay mặt sang chỗ khác, hừ lạnh một cái.

“Anh sẽ là cảnh sát, để đến khi em phạm tội mà bị bắt, anh sẽ dùng quyền lực của mình kiếm cớ thả em ra. Nếu như không thể thả em ra, thì anh còn có thể bảo vệ em.”

Âu Di Dương bắt đầu cười tủm tỉm, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

“Vậy thì còn được. Nhưng nếu anh không làm đồng phạm của em, thì chúng ta yêu nhau kiểu gì? Tình yêu của mafia và anh cảnh sát chắc.”

Phó Tư Truy nhướn mày.

“Vậy làm gián điệp cho em có được không? Không phải như vậy còn có lợi hơn là làm đồng phạm sao?”

Âu Di Dương cuối cùng cũng không kiềm được nữa, bật cười khanh khách. Chồng của cô biết dỗ ngọt cô thật đấy.