Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 65: Tiêu Bối đến




Đợi thêm 15 phút nữa, hai người được thông báo là có một chiếc ô tô đang chờ ở ngoài. Liền chạy ra đón người, sau khi kiểm tra xong, thấy đúng là hai người thuê bọn họ, Tiêu Bá Nghiên và Bối Tư Khâm, liền cho xe chạy vào.

Tiêu Đặc giải quyết xong chuyện “cá nhân”, vòng lại vào kho hàng, đi lên gác nhìn xuống người đang bị trói bên dưới. Lúc này cửa kho hàng mở ra, hai tên đàn em của hắn đang dẫn hai tên già kia vào kho hàng.

Tiêu Bá Nghiên cầm một túi tiền mặt lớn đưa cho tên đàn em.

“Vậy là chúng tôi đã thanh toán xong ⅔ số tiền, ⅓ số tiền còn lại, đợi hoàn tát xong xuôi hết sẽ trả đủ.”

“Vâng vâng vâng, vậy chúng tôi ra ngoài trước, để lại không gian riêng cho hai vị vui vẻ ạ.”

Đợi hai tên đàn em của Tiêu Đặc ra ngoài rồi, Tiêu Bá Nghiên cùng Bối Tư Khâm mới đi gần đến Âu Di Dương.

Đồng tử Âu Di Dương co rụt lại khi trông thấy hai lão già này. Thì ra là hai người họ…

Bối Tư Khâm cười bỡn cợt: “Con đàn bà khốn kiếp, có biết vì mày mà bọn tao bị Phó Tư Truy hại tức mức nào không? Hôm nay mày chết chắc rồi!”

Tiêu Đặc ngồi ở trên lắng tai nghe, hơi nhíu mày. Phó Tư Truy? Là người thừa kế của gia tộc nhà họ Phó sao? Là người mà hắn quen biết?

Tiêu Bá Nghiên cũng đi tới, nắm cằm Âu Di Dương, ép cô ngẩng mặt lên: “Âu Di Dương, có điều gì muốn trăn trối trước khi bị bọn tao chơi chết mày không? Không biết thằng chồng của mày sẽ có cảm giác gì nhỉ? Có biết sau khi bị bọn tao chơi, tiếp theo mày sẽ đối mặt với chuyện gì không?”

Tiêu Đặc lại nhướng mày, Âu Di Dương? Hoá ra ban nãy thực sự nói dối à?



Âu Di Dương mím chặt môi, nhìn hai gã trước mặt mình. Cô bắt đầu hơi muốn khóc rồi, làm cách nào để kéo dài thời gian đây?

Bối Tư Khâm liền tiếp lời: “Thằng nhóc con Phó Tư Truy cho người đồn bọn tao mắc bệnh kín, vậy bọn tao sẽ dùng những thằng mắc bệnh kín để chơi chết mày, để xem tới lúc đó vợ của nó cũng mắc bệnh kín, nó có dám chơi mày nữa không? Ha ha ha…nghĩ thôi cũng đã sảng khoái rồi. Còn nữa, Bối Tư Khâm, ông dựng camera lên đi.”

Bối Tư Khâm liền lôi camera ra, dựng lên. Chiếu thẳng vào Âu Di Dương. Nhìn hiện trường thế này, ai cũng biết là bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.

Tiêu Bá Nghiên: “Thằng nhóc con kia thích tung tin đồn đúng không? Tin đồn thì thật thật giả giả, ai muốn tin ai không muốn tin cũng được. Nhưng có đoạn clip này của mày, để xem còn có ai không tin chuyện vợ mới cưới của Phó Tư Truy mắc bệnh kín không? Còn là bị người ta lần lượt chơi qua ha ha ha.”

Tiêu Đặc ngồi trên gác nghe bên dưới đối thoại, đã hiểu sơ sơ được ngọn nguồn. Thì ra cô là vợ mới cưới của Phó Tư Truy. Cái tên Phó Tư Truy này hắn có biết, thậm chí là quen thuộc. Bởi vì Phó Tư Truy cùng hắn chính là được cùng một người dạy ra cái thân thủ này. Nhưng người kia là người thừa kế của Phó gia, học vừa đủ thì liền tập trung phát triển sự nghiệp. Còn hắn vẫn kiên trì học tiếp, sau đó thì tham gia vào một biệt đội lính đánh thuê, còn mấy sự kiện bắt cóc nho nhỏ thế này, được dịp rảnh thì sẽ làm. Số tiền để thuê được hắn cũng không hề rẻ. Mỗi lần làm mấy vụ này đều kiếm được kha khá. Không ngờ đi một vòng lại bắt phải vợ mới cưới của cái tên âm hiểm kia sao?

Phó Tư Truy chắc chắn là chơi hai tên này một vố lớn, mới khiến hai gã điên cuồng như vậy. Người nhà của Phó gia mà cũng dám bắt cóc, còn định quay lại clip bêu rếu?

Tiêu Đặc lại nhìn sang người nằm dưới sàn kia, dáng vẻ đã bắt đầu trở nên sợ hãi rồi. Không còn giống như khi ở trước mặt hắn nữa.

Mẹ nó chứ, rốt cuộc là mới kiếm được một người hợp khẩu vị, không lẽ lại buông tay ở đây sao? Tiêu Đặc suy ngẫm một hồi, đang phân vân có nên bỏ qua phi vụ này hay không. Hắn không muốn bị hai lão già này làm liên luỵ, bị người của Phó gia chèn ép. Nói thật là hắn cũng chẳng sợ người của Phó gia, nhưng mà đụng tới thì rất phiền phức, sau này làm ăn sợ là cũng sẽ gặp trở ngại. Thêm nữa, Phó Tư Truy cái tên kia…mặc dù không được xét là bạn bè, nhưng ít ra vẫn là có quan hệ đồng môn nha. Tiêu Đặc thở dài, vậy thì nên bỏ qua cho bé cưng nằm bên dưới à? Tiếc thế…

Đang lúc Tiêu Đặc còn phân vân, hai lão già kia đã bắt đầu táy máy tay chân. Áo sơ mi và váy của Âu Di Dương đã bị hai lão ta cởi ra, cả hai tranh thủ sờ mó đủ chỗ.

Âu Di Dương dãy dụa liên tục, nhưng tay và chân bị siết quá chặt, máu đã chảy ra thấm ướt dây thừng, mà cô càng dãy thì dây thừng càng siết chặt hơn.



Âu Di Dương bị hai gã kia đụng chạm vào người, bất lực hét lớn kêu cứu. Nhưng cô biết, cô có kêu cũng như không. Nếu như kêu cứu có tác dụng, ban nãy Tiêu Đặc đã không lấy hết khăn vải trong miệng cô ra, để cho cô nói chuyện làm gì.

Tiêu Đặc đứng bên trên nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, một nỗi khó chịu dâng tràn đầy trong lòng ngực. Hắn móc điện thoại ra gọi cho đàn em.

“Nhận tiền chưa?”

“Nhận rồi anh.”

“Được. Đem hết ra xe đi, chuẩn bị trốn.”

“Hả…chưa xong…”

“Nghe tao.”

Tiêu Đặc cười khẩy một tiếng, đang tính bước xuống giải cứu cho bé cưng thích nói dối kia, thì đột nhiên anh nghe tiếng đàn em hét lớn, cửa bị mở toang ra.

“Anh Tiêu, mau chạy. Có người tới, còn dẫn theo một dàn xe phía sau, sợ là rất đông.”

Tiêu Đặc mở lớn mắt, lại nhìn sang Âu Di Dương, thấy hai người kia nghe động tĩnh đã dừng động tác. Hắn bắt đầu nghĩ xem là có nên dẫn cô theo hay không. Đàn em A thấy hắn nhìn chằm chằm con tin, liền chửi thề một câu rồi hét lên trấn tỉnh hắn.

“Anh Tiêu, mau đi. Rất đông, chúng ta không đấu lại đâu.”