Hôn Nhân Là Giả, Bà Xã Là Thật

Chương 71: Giải quyết ổn thỏa




Chỉ mới một buổi sáng, chuyện ngày hôm qua đã giải quyết gần xong. Những ai liên quan tới vụ việc đều bị tống vào tù. Tiêu gia và Bối gia đều không hề quản hai tên này, một là nếu quản thì sẽ chuyển biến chuyện này thành chính thức trở mặt với Phó gia, chắc chắn hai gia tộc Tiêu Bối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Hai là, mắc mớ gì tự nhiên lại mất đi một người tranh giành tài sản với mình mà họ phải ra mặt đi cứu chứ? Đây không phải là chuyện tốt hay sao? Hai lão già ngu ngốc đó tự hại bản thân thì tự đi mà gánh, ngu đến như thế thì ráng mà chịu. Đụng ai không đụng lại đi dụng vào Phó gia.

Vì vậy, vấn đề tống mấy kẻ này vào tù là một vấn đề vô cùng dễ dàng. Còn việc xử lý bọn chúng trong tù, ông nội Phó cũng đã liên hệ người sắp xếp xong xuôi. Nhất định làm “tới nơi tới chốn”.

Phó Tư Truy dựa đầu vào thành ghế, suy ngẫm một chút. Chỉ lọt duy nhất ba con cá, là Tiêu Đặc cùng hai tên đàn em của hắn. Phó Tư Truy nghĩ nửa ngày, công việc lính đánh thuê của Tiêu Đặc, Phó Tư Truy có lẽ không đụng vào được, nhưng mấy công việc phi pháp mà Tiêu Đặc nhận làm từ những gia tộc nhà giàu, anh có thể nhúng tay vào. Trước mắt cứ bắt đầu từ đây đã, ép cho tên kia phải lộ diện đến tìm anh, dù sao hắn trốn quá giỏi, thực sự không tìm ra được, cũng không liên lạc được. Phó Tư Truy day day thái dương, tên này vẫn là khó đối phó nhất.

***

Khoảng hơn một tháng sau sự việc bắt cóc, bằng những mối quan hệ và sự chèn ép của Phó Tư Truy, không chỉ ảnh hưởng đến công việc lặt vặt của Tiêu Đặc, mà ảnh hưởng luôn đến công việc chính của hắn.

Tiêu Đặc ngồi xổm ở hiên nhà hút thuốc, bực bội ném đầu lọc thuốc đi. Biết ngay là sẽ bị liên lụy mà, nếu mà biết thả vợ của tên khốn kia ra vẫn bị anh chèn ép thì lúc đó Tiêu Đặc đã ôm người theo luôn rồi. Cái tên Phó Tư Truy này, cũng không nể mặt “đồng môn” cũ nhỉ?

Hắn chỉ có thể kiếm tiền dựa trên hai công việc đó, bây giờ bị người quấy rối, tiếng tăm hay xây dựng cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Đúng là không thể xem thường danh tiếng của Phó gia được. Chỉ trách hắn làm việc ẩu thả, thấy tiền sáng mắt mà quên điều tra trước thông tin của con tin. Cứ tưởng chỉ là một phó giám đốc nhỏ nhoi trong một công ty nhỏ…Mẹ kiếp!

Tiêu Đặc móc điện thoại ra, nhìn dãy số duy nhất được lưu trong sim rác mới mua, bấm gọi.

Sau hai cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi thứ ba kéo dài dường như sắp tắt, đầu dây bên kia mới bắt máy. Vẫn là chất giọng lành lạnh thờ ơ thiếu đòn như mấy năm về trước.

“Alo, Phó Tư Truy xin nghe.”

“Này! Không nể mặt anh em chút nào. Cậu có cần làm tới mức đó không? Không phải tôi thả vợ cậu ra rồi à?”

Phó Tư Truy đang xem tài liệu, lập tức dừng lại. Rốt cuộc cũng tìm tới rồi.



“Không phải cậu thả, là tôi tới cứu kịp thời.”

“Cậu muốn gì? Phá chuyện làm ăn của tôi tới mức này còn chưa đủ à? Tôi ngoan ngoãn để cậu phá bấy nhiêu đó vẫn chưa hả dạ cậu nữa sao? Ra điều kiện đi.”

Phó Tư Truy im lặng nhớ lại tình cảnh của Âu Di Dương lúc bị bắt cóc, cơn giận lại dâng trào lên. Mấy tên khốn kia ở trong tù ngày nào cũng bị hành xác, có kẻ đã phát điên, có kẻ thì muốn tự tử, anh không quan tâm, đây là những việc mà bọn chúng xứng đáng phải nhận lấy vì dám tính kế lên đầu vợ anh. Hoàn toàn không coi Phó gia ra gì. Nhưng mà Tiêu Đặc…người này nên xử lý như thế nào thì được?

Muốn bắt Tiêu Đặc không hề đơn giản, nếu như người này thực sự muốn trốn thì anh chắc chắn không lần ra được. Cho nên một tháng qua anh chỉ có thể kiếm cách dồn ép để hắn ta ra mặt tới kiếm mình. Lại nhớ lại lời nhắc nhở của ông nội…Tiêu Đặc mà làm liều thì đúng là anh không dám đảm bảo an toàn cho người thân được. Anh không muốn vì cách xử lý không vẹn toàn của mình mà ảnh hưởng đến người thân nữa.

“Được rồi. Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất, đừng bao giờ đụng tới người thân của tôi thêm một lần nào nữa. Biến mất như chưa từng tồn tại là được. Nếu cậu làm được như vậy, tôi cũng sẽ không động vào chuyện làm ăn của cậu nữa.”

Tiêu Đặc nghe thấy lời này, lại nhớ tới dáng vẻ của Âu Di Dương lúc nằm trên sàn, hắn siết chặt di dộng một chút. Cuối cùng cắn răng rít từng câu một.

“Được. Cậu nhớ cậu nói gì đấy. Đừng nuốt lời. Cậu cũng biết tính tôi rồi, chuyện tôi đã hứa thì tôi sẽ làm. Mấy việc trong một tháng qua cậu làm ảnh hưởng tới tôi, coi như tôi trả nợ cho cậu, ông đây sẽ xí xoá hết. Nhưng mà chỉ cần cậu tiếp tục những chuyện như vậy nữa thì đừng trách ông đây không nể mặt cậu!”

Phó Tư Truy nghe thấy hắn đã đồng ý, liền không do dự mà cúp máy cái rụp, không muốn tiếp chuyện với hắn nữa. Anh cũng thoáng yên tâm, vì tên này thực sự là dạng người đã hứa thì sẽ làm. Một tháng qua phá chuyện làm ăn của hắn, chắc cũng đã đủ rồi, dù sao hắn cũng chỉ là được thuê thôi.

Bên kia Tiêu Đặc còn đang tính chửi thêm mấy câu, thấy Phó Tư Truy đã cúp máy thì hắn bực bội quăng mạnh cái điện thoại vào gốc cây trước mặt. Một tháng qua ngày nào hắn cũng nhớ tới Âu Di Dương, người kia thực sự quá hợp khẩu vị của hắn. Vì sao cô lại là người của Phó Tư Truy chứ? Nếu là người khác thì hắn đã cướp từ lâu rồi.

Tiêu Đặc ngồi nghĩ một hồi lại tự cười giễu mấy suy nghĩ của bản thân, nhưng mà cướp được thì sao chứ? Hắn chăm sóc cho người kia kiểu gì? Tiếp tục làm việc phi pháp để kiếm tiền hay là tích cực làm mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng giống như bây giờ? Sau đó nếu xảy ra chuyện thì lại ôm theo cô đi chạy trốn cùng hắn sao? Làm công việc này, hắn cũng không thể có điểm yếu được. Huống hồ…cô nhóc đó…cũng có người mình yêu rồi. Người này lại hoàn toàn có khả năng chăm sóc cho cô, lo cho cô có được một cuộc sống bình yên. Nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm đó Phó Tư Truy đem người tới cứu cô cộng thêm những hành động quấy rối của anh, hắn đã biết tên âm hiểm đó xem trọng cô tới mức nào.

Âu Di Dương…hắn thích thật, còn rất có hứng thú, rất muốn bắt về nhà. Nhưng hắn biết bản thân không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc như người bình thường được. Thôi vậy, cứ để cô sống hạnh phúc vui vẻ với người cô yêu. Cuộc sống bôn ba này, một mình hắn tận hưởng là đủ rồi.

Tiêu Đặc nghĩ thông, thở hắt ra một hơi rồi ủ rũ vào nhà. Coi như chuyện này sẽ thành một chuyện mãi mãi chôn vùi vào trong một góc nhỏ nào đó trong tim. Mãi mãi không để nó vùng ra là được.