Hôn Nhân Là Ngục Tù

Chương 22: Hạ Vũ bị bệnh




Khi Quân Vũ vừa rời đi mọi người xung quanh chạy đến nhà của Sơn Hạ hỏi cô về người đàn ông lạ mặt đó. Nhưng cô chỉ nói

" Đó là một người bạn cũ rất đáng ghét của cháu, mọi người lần sau có thấy hắn thì mặt kệ hắn đừng chỉ chỗ ở của cháu là được, cháu cảm ơn và xin lỗi vì những rắc rối ạ."

Mọi người xung quanh cũng nhiệt tình giúp đỡ cô che giấu nơi ở. Từ hôm đó về sau có rất nhiều chiếc xe hơi đậu gần đó, Sơn Hạ biết chắc những người đó là để theo giỏi mình nên nên cô không dám ra ngoài thậm chí là đi làm, đồ ăn cũng chỉ là đặt trên mạng mà ăn.

Một hôm Quân Vũ can đảm ngồi kế bên cụ Hùng lần này hắn chỉ đi một mình hắn hỏi.

" Có phải cô ấy đã kể về cháu cho ông biết không?"



Cụ cũng chỉ lặng im ngồi thu dọn các quân cờ, cụ Hùng kêu những người bạn đánh cờ chung với cụ đi ra chỗ khác để hai người riêng tư nói chuyện, mọi người cũng rất tò mò nhưng vẫn nghe lời về nhà mà không ở lại. Ông quay qua đáp.

" Sao vậy? tới đây để biện minh à? Tôi không phải thẩm phán tôi không nghe cậu về đi."

" Mà ông ghét cháu cũng phải thôi cả bản thân cháu còn ghét cháu của trước kia và bây giờ kia mà. Dù cho cháu sửa chữa những sai lầm trong quá khứ thì lại vô tình gây ra những lỗi lầm trong hiện tại rồi tương lai. Cháu không biết phải làm sao nữa."

Ông cụ thở dài rồi nói.

" Miễn là cậu tiếp tục chuộc tội thì tôi tin chắc sẽ có một ngày con bé tha thứ cho cậu chỉ là hiện tại cuộc sống con bé quá khắc nghiệt lại sợ hãi cậu sẽ đem Hạ Vũ đi nên trong lòng đứng ngồi không yên. "

Quân Vũ hốt hoảng hỏi.

" Vậy là không phải cô ấy ghét cháu mà là vì sợ cháu bắt Hạ Vũ đi? Nhưng cháu sẽ không chia cắt hai mẹ con họ đâu."



" Dạo này đám người của cậu cứ đứng theo dõi trước chung cư làm con bé không đi làm được tiền vây mượn bà con cũng không ít."

Quân Vũ hiểu ý của ông, cậu đưa năm triệu đồng tiền mặt cho cụ Hùng và nói.

" Ông đưa cho cô ấy dùm cháu nhưng đừng nói là cháu đưa cứ nói là những người hão tâm biết đến hoàn cảnh của cô ấy mà quyên góp tiền, cháu sợ đưa nhiều quá cô ấy nghi ngờ lại không lấy."

" Mặc dù tôi không thích cậu nhưng vì mẹ con Sơn Hạ cần nên tôi sẽ chuyển giúp còn về nhà của con bé đừng hòng dụ tôi nói."

Quân Vũ cười cười rồi nhét một tờ danh thiếp vào tay ông, hắn nói.

" Khi nào họ gặp khó khăn ông cứ điện cháu cháu sẽ âm thầm giúp họ đợi đến khi nào cô ấy tha thứ cho cháu."

Ông cũng không nói gì tiếp lẳng lặng cầm tờ danh thiếp rồi bước đi. Sáng ngày hôm sau những chiếc xe kì lạ đã không còn đỗ ở đó nữa, nhưng Sơn Hạ vẫn không dám bước ra khỏi nhà. Sáng sớm cụ Hùng cầm tiền qua đưa cho Sơn Hạ lúc đầu cô từ chối nhận nhưng bị ông bắt ép cô cũng đồng ý nhận để ông đỡ buồn lòng.

" Cháu muốn cảm ơn người hảo tâm đó lần sau ông dẫn cháu đi cảm ơn người ta tử tế với ạ. À còn nữa đợi cháu kiếm được tiền sẽ trả lại."

" Không cần trả lại người ta cũng chỉ đi ngang qua tiện tay rồi giúp thôi sau đó lại phải đi nơi khác để giúp người khác rồi có muốn gặp e là hơi khó."

Trong lòng Sơn Hạ có chút hoài nghi nhưng cô cũng chỉ nghĩ là do hàng xóm thương tình nên giúp đỡ không nghĩ là Quân Vũ đứng sau lưng làm.

Một tháng trôi qua Sơn Hạ cũng đã đi làm lại bình thường tiền nợ cô cũng đã trả dần, còn Quân Vũ lâu lâu lại điện cho cụ Hùng để hỏi thăm sức khỏe của mẹ con cô. Mặc dù không phải là có thiện cảm nhưng đối với cụ Quân Vũ đã không còn đáng ghét như lúc đầu khi cụ gặp hắn nữa. Hắn thừa nhận sai lầm và không trốn tránh, lại còn chịu trách nhiệm. Cụ Hùng càng ngày càng mở lòng với hắn hơn.

Một hôm khi đang trong ca làm Sơn Hạ nghe cuộc điện thoại từ cụ Hùng, tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi bên tai. Hoá ra là do Hạ Vũ bị sốt cao và chảy máu cam đến mức ngất xỉu, lúc cụ Hùng phát hiện đã nhanh chóng gọi cấp cứu sau đó mới gọi điện cho Sơn Hạ. Sơn Hạ bỏ tất cả công việc để chạy đến bệnh viện cùng Hạ Vũ, lúc này bác sĩ kiểm tra thì mới phát hiện thằng bé bị ung thư máu. May mắn là phát hiện sớm nên cần điều trị gấp, bảo hiểm của Hạ Vũ lại vừa hết hạn vào tháng trước Sơn Hạ đã tính sẽ làm lại nhưng vì bận đi làm để kiếm tiền trả nợ hàng xóm nên chưa kịp đi. Sơn Hạ một mình nuôi con phải lo tất cả mọi thứ nên đôi khi cũng có chút sơ xuất và cũng vì là lần đầu được làm mẹ lần đầu phải đưa con đến bệnh viện mà không có ai bên cạnh, cô lại không dám nói chuyện này cho gia đình biết sợ mọi người lo lắng. Sơn Hạ cứ đêm đến là lại khóc tủi thân trách bản thân vô dụng. Lúc này cụ Hùng thấy tình hình cấp bách không chịu nổi nữa mà gọi điện cho Quân Vũ.