Sau khi ăn xong Quân Vũ lại giả vờ say xỉn để yêu cầu Sơn Hạ đưa hắn về, đương nhiên tất cả điều biết nếu Sơn Hạ không đưa hắn về thì hắn sẽ khó chịu đến cỡ nào. Sơn Hạ chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận dù sao hai người cũng ở chung một nhà nên tiện đường về. Sơn Hạ ngồi trên ghế lái chính Quân Vũ thì ngồi kế bên, hắn ngồi dựa lưng vào cửa xe, khoanh tay mà nhìn cô không rời mắt.
" Anh ngồi kiểu gì vậy? ngồi đoàng hoàng lại đi, thắt dây an toàn vào! "
Quân Vũ nhìn cô với ánh mắt gian tà khoé miệng bỗng cong lên, câu nói thốt ra từ miệng hắn sặc mùi quyến rũ.
" Ngồi kiểu này nhìn thấy em rõ hơn."
Sơn Hạ tỏ vẻ khó hiểu
" Ở nhà anh nhìn chưa đủ sao?"
" Ở nhà nhìn em nằm trên giường với nhìn em ngồi trong xe đương nhiên là khác nhau rồi."
Sơn Hạ sững sốt trệch tay lái nhưng may mắn là cô kiềm lại được nếu không thì cả hai đi thăm Diêm Vương rồi.
" Đồ biến thái! "
Sau ba mươi phút cuối cùng cũng tới nhà Sơn Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, trên xe Quân Vũ cứ luyên thuyên về những vấn đề đó miết, nếu không phải là vì tính mạng của bản thân cô đã lao thẳng xuống vực cho hắn chết rồi. Người hầu thấy Quân Vũ đã say mèm nên chạy ra dìu hắn vào nhưng hắn nhất quyết không cho ai đụng vào người trừ Sơn Hạ.
" Thật phiền phức."
Sơn Hạ dùng thân hình nhỏ bé lê lết dìu hắn về phòng, cô sợ Quân Vũ sẽ lại dở trò nên trước đó đã sớm trói tay và bịt miệng hắn lại. Nhưng cô nào có ngờ dù bị trói tay nhưng hắn vẫn dư sức kéo cô lại, hắn nằm trên người cô đe doạ.
" Có cởi trói cho anh không?"
Vì là bị bịt miệng nên Quân Vũ không thể phát âm rõ từng chữ được.
Sơn Hạ kiên quyết trả lời.
" Không! có ngu mới cởi trói cho anh."
Nhưng Quân Vũ lại trả lời với giọng khiêu khích.
" Nếu em không cởi trói cho anh thì anh sẽ cởi thứ khác trên người em đấy"
Sơn Hạ nghe xong cũng có chút hoảng sợ là ai nói câu đó thì cô không chắc nhưng là hắn thì hắn chắc chắn làm thật. Lúc này Sơn Hạ giả vờ cởi trói cho Quân Vũ đợi hắn lơ là là cô chạy ngay, chạy được đến cửa thì bị hắn bắt được. Hắn đè cô vào cửa phòng ngắm nhìn cô một hồi lâu rồi cúi đầu xuống hôn lên trán cô, rồi lại thông thả để cô đi. Ánh mắt của Quân Vũ không ngừng nhìn theo bóng lưng của cô mà không khỏi tiếc nuối nhưng hắn lại không muốn làm những chuyện mà cô không thích nên đã để cô đi.
" Hôm nay anh ta bị sao vậy? dễ dàng thả mình đi vậy sao?
Sơn Hạ còn đang nghi ngờ tự hỏi trong lòng " không biết tại sao hôm nay hắn lại dễ dàng buông tha cô như vậy?" nào có biết hắn lùi một bước là để tiến ba bước đâu.
Ngày hôm sau khi đi làm sắc mặt của Thái An có vẻ không được vui, Sơn Hạ có tiến lại gần để nói chuyện như thường ngày thì bị anh tránh né, không có Thái An trò chuyện Sơn Hạ trông cũng cô đơn hẳn vì anh là người duy nhất cô thân. Dù cho Sơn Hạ đã cố gắng gửi tin nhắn rất nhiều lần nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Thái An.
Quân Vũ đột nhiên đi đến bàn làm việc của Thái An vứt bản kế hoạch của anh thật mạnh xuống bàn và lớn tiếng quát.
" Tôi kêu anh làm cho thật kĩ lưỡng vậy mà lại xảy ra lỗi nhỏ như thế này sao? tôi cho anh tăng ca là để anh làm ra đóng rác rưởi này à?"
" Đúng là quá đáng" Sơn Hạ thầm mắng Quân Vũ. Cô không kiềm chế được mà tỏ thái độ với hắn khi hắn đang mắng Thái An. Khi hắn vừa quay đi cô chạy lại chỗ của Thái An muốn hỏi han và an ủi anh thì bị anh né tránh không trả lời. Sơn Hạ đang tự hỏi không biết bản thân làm gì sai mà phải chịu những việc như vậy.
Sau khi tan làm Sơn Hạ tính đợi thời cơ không có ai ở đó sẽ hỏi lý do tại sao Thái An lại tránh né cô như vậy nhưng mãi vẫn chưa đợi được thời cơ lại còn bị Quân Vũ chen ngang phá hoại. Hắn tiến lại gần chỗ cô và nói.
" Sơn Hạ chuẩn bị đi gặp đối tác với tôi!"
" Đối tác nào? có hẹn trước không? sao tôi không biết?"
" Chuyện gấp đột xuất."
Quân Vũ có vẻ hấp tấp và không muốn thấy hai người nói chuyện với nhau, Thái An hiểu được tình hình bèn tự động rút lui. Lúc này trong văn phòng chỉ còn có Quân Vũ và Sơn Hạ, cô tát thẳng vào má hắn một cái thật mạnh.
" Anh thật là quá đáng? có biết anh ấy đã phải chuẩn bị bản kế hoạch đó bao lâu rồi không?"
" Em lo cho nó à? hai người là gì của nhau?"
" Vậy thì anh là gì của tôi?"
Sơn Hạ khóc lóc mà quát lớn.
" Anh… "
Sơn Hạ vừa khóc vừa nói.
" Sao ngày nào anh cũng khó chịu với những xung thết vậy? hết anh Minh rồi tới Thái An? Anh ghét việc tôi ở với người đàn ông khác như vậy sao? thế còn anh trước đây? anh từng cùng với Quý Mẫn làm vậy với tôi mà?"
" Vì anh yêu em, anh không muốn những thằng đó xung quanh em. Bảo vệ người mình yêu là sai sao?"
" Nhưng tụi em chỉ là bạn!"