Diêu Hữu Thiên cũng không chú ý bạn thân nói Bát Quái, cô không hề chớp mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bây giờ thời tiết hơi lanh, gió lạnh thổi từng cơn.
Đối diện lối đi bộ, có một ông lão ôm một cái túi lớn. Lúc đang băng qua đường, cái túi trên tay lại bị rách
Có thứ gì đó rơi ra ngoài, lăn đầy trên mặt đất
Chiếc xe chạy ngang qua, không có chiếc nào dừng lại, người đi đường thừa dịp đèn xanh càng đi lại nhanh hơn
Ông lão đứng ở đầu đường, đôi tay run rẩy nhặt đồ trên mặt đất
Lúc này có một chiếc xe dừng lại, người trong xe xuống xe, giúp ông lão nhặt đồ
“Thiên Thiên, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mạc Dư Tiệp đánh thức Diêu Hữu Thiên đang lạc vào thế giới thần tiên, cô thu hồi ánh mắt, liền thấy mấy chị em tốt đang nhìn mình chằm chằm
“Bên ngoài có gì mà nhìn? Bọn mình nói chuyện cậu đều không hề chú ý?”
Diêu hữu thiên không trả lời, tầm mắt lại quét ra bên ngoài một cái, ông lão đã được người kia đỡ qua đường cái
Bóng lưng kia lại làm cho tầm mắt cô dừng lại một lần nữa, lại bị tiếng kêu của chị em tốt kéo trở về
Cô quay mặt sang cười cười: “Không có gì, các cậu vừa nói gì?”
Mạc Dư Tiệp vừa muốn nói tin tức kia lại một lần nữa, vào lúc này điện thoại của Diêu Hữu Thiên vang lên, âm thanh bên kia điện thoại, làm cho sắc mặt của cô hơi thay đổi
............................................................
Bạch Yên Nhiên nhìn màu đỏ trên quần, có chút kinh hoảng, có chút luống cuống.
Tại sao có thể như vậy? Không phải cô đang mang thai sao? Tại sao lại ——
Chẳng lẽ là sảy thai?
Cô vô cùng hốt hoảng, vô cùng luống cuống
Đứng ở trong phòng vệ sinh, sắc mặt còn trắng hơn gạch men sứ trên tường mấy phần
Làm thế nào? Làm thế nào?
Tâm phiền ý loạn, thâm chí cô quên mất mình muốn gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu mà trực tiếp cầm túi xách lên bước ra cửa
Sau mấy tiếng, vẻ mặt Bạch Yên Nhiên mờ mịt trở về nhà, sắc mặt nhu nhược tái nhợt như tờ giấy. Giống như lá rụng bay theo gió, lảo đảo muốn ngã.
Tại sao có thể như vậy? Cô không có mang thai? Cô liên tục đi ba bốn bệnh viện, kết quả nào cũng giống nhau.
“Bạch tiểu thư, cô hoàn toàn không mang thai. Chẳng qua là cô sinh hoạt không đúng giờ giấc cộng thêm trong lòng hay căng thẳng, nên chu kỳ không đều.”
“Bạch tiểu thư, tử cung của cô ngã sau, hơn nữa thể chất thiên hàn, thật ra thì không dễ dàng thụ thai…”
“Bạch tiểu thư, nhất định là bệnh viện đã chuẩn đoán sai. Nếu như cô không tin, có thể tìm đến những bệnh viện khác.”
............
Những lời đó, từng tiếng vang ở bên tai, giống như là ma chú
Cả người cô không nhịn được mà run rẩy
Không có sức lực vực dậy bản thân, cũng không thể nào chấp nhận kết quả này
Thậm chí cô còn nhớ trước đó không lâu, lúc Cố Thừa Diệu biết cô mang thai, dùng sức ôm lấy cô một vòng
“Yên Nhiên, em mang thai? Anh sắp làm cha. Anh sắp làm cha. Trời ạ. Anh sắp làm cha rồi…”
Chị Cố Tĩnh Đình đã mang thai, người em trai này, đương nhiên không thể tuột ở phía sau
Trên mặt anh hưng phấn, vẻ mặt vui sướng, giống như là một đứa bé
Bây giờ sao cô có thể nói cho anh biết, cô không mang thai? Đứa nhỏ mà anh hy vọng thật sự không tồn tại?
Cô không biết, cô thật sự không biết. Cô không mở được cái cửa kia
Cô càng không quên, Cố Thừa Diệu nói: “Yên Nhiên, bây giờ em mang thai rồi, ba mẹ sẽ không tìm được lý do phản đối nữa. Anh muốn cưới em, chúng ta kết hôn. Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc?
Có đứa bé mới có hạnh phúc. Không có đứa bé, làm sao có hôn lễ? Làm sao có thể hạnh phúc?
Ông trời ơi, tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Điện thoại di động vang lên một tiếng. Cô cũng xem như không nghe thấy.
Trong lòng bối rối bất lực, làm cho cô khát vọng muốn tìm một nơi để chạy trốn
Thừa diệu ——
Cái tên đó lòng vòng trong đầu, chưa lên tiếng, nước mắt đã chảy trước
Điện thoại bên kia, không phải Cố Thừa diệu, mà là ——
“Nha đầu chết tiệt kia, tao từ Macao về, tiền mày cho tao đã thua sạch rồi. Mau đem thêm vài chục vạn đến Hoa Hoa cho tao.”
Âm thanh đó giống như ác mộng, làm tay Bạch Yên Nhiên run lên
Điện thoại di động rơi trên ghế sa lon, bên kia nói gì, một chữ cô cũng không nghe tới