Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 3-1




Những lời nói của maldy quay mòng mòng trong đầu Lucien cũng giống như rượu đang xoay tròn trong ly. Bạn bè cậu đã về nhà một tiếng trước để chuẩn bị đi xem nhạc kịch vào buổi tối. Lucien cáo lỗi và thay vào đó là ngồi lại quán bar ở Remmington, uống đến say mèm. Thực ra trước đây cậu chưa từng uống say đến vậy, và cậu thấy đây quả là một trải nghiệm khá lý thú. Đầu cậu đã hơi choáng váng, và mọi thứ xung quanh cậu dường như quay chậm lại. Cậu chớp đôi mi nặng trĩu khi thấy một người đàn ông với bờ vai rộng đi đến tựa vào quầy bar kế bên cậu. Cậu đã từng gặp người đàn ông này, Lucien nhìn chằm chặp vào vết sẹo của người đàn ông.

“Trông cậu quá trẻ để lượn lờ uống rượu ở Remmington đấy,” người đàn ông nói, chất giọng trầm của anh ta khiến Lucien ấm lòng như chai bourbon mà cậu đang uống vậy. Lucien quay sang gượng cười với người đàn ông kia và gật đầu. Người đàn ông lạ mặt thầm tủm tỉm khi Lucien quay lại để nhấp một ngụm rượu, nhưng không thấy cái ly đâu.

Bourbon: một loại rượu whisky Mỹ được làm từ ngô.

“N-này,” Lucien líu lưỡi. Tên đàn ông lạ mặt đó lại bật cười khiến Lucien phải quay sang lườm anh ta.

“Tôi bảo họ đem đi rồi. Phục vụ sẽ mang cho cậu thứ gì đó để giã rượu,” người đàn ông lạ mặt nói.

Lucien định phản đối, nhưng cậu thật sự cần thứ gì đó để giã rượu nếu muốn về nhà mà không bị tấn công hoặc bị cướp.

“Cám-Cám ơn.” Lucien lầm bầm. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị gạ gẫm trên đường về nhà cũng đủ khiến cậu tỉnh táo lại.

“Của anh đây, Timmy,” người pha chế nói, Lucien ngước lên và cảm ơn bạn thân của chị Mary, Arlington.

“Cám ơn, Arl,” Lucien nói, và cầm lấy tách trà Arlington vừa đưa. Không nghi ngờ gì về loại trà đặc biệt mà Arlington luôn ca ngợi. Lucien nhấm nháp nó, rồi trợn trừng mắt. Cậu bị sặc vì thứ mùi khó chịu của nó nên đã đẩy cái tách ra xa khỏi mặt mình.

Người đàn ông lạ mặt bật cười. “Không tệ đến vậy đâu chứ,” anh nói. Lucien không nói gì, cậu chỉ đơn giản đưa cái tách đến gần mũi người đàn ông, nhìn anh ta hít một hơi bằng sống mũi thẳng tắp và đầy vẻ quý tộc của anh, rồi nhăn nhó. Lucien muốn bật cười khi người đàn ông lạ mặt trừng lớn đôi mắt màu ánh bạc và quay sang lườm Arlington.

“Tôi muốn cậu giúp cậu ấy tỉnh rượu, không phải là đầu độc cậu ta,” người đàn ông lạ nhắc nhở.

Arlington nhướn mày, rồi cười khúc khích. “Đó đâu phải độc dược gì đâu. Chỉ là loại trà pha chế đặc biệt thôi mà. Tôi biết Timmy bé bỏng cũng khá lâu rồi. Chị tôi là bạn cũ của cậu ta ở Eton. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện khiến Mary buồn đâu,” anh nói, Lucien khẽ lườm Arlington khi nghe thấy sự khao khát trong giọng điệu của cậu ta. Chuyện Arlington yêu Mary trong vô vọng nào phải bí mật gì. Tuy nhiên, do họ đều là đàn ông, ở bên nhau là bất hợp pháp. Mary đã kết hôn với Lady George Hopwood, có bố là Công tước vùng Merseyside và không có người thừa kế nào. Hợp đồng hôn nhân đã nói rõ Mary sẽ là người thừa kế tước vị cho đến khi George sinh được một đứa trẻ có thể kế thừa danh tiếng và đất đai của họ. Mary và George sinh được bốn người con: William, Henry, Lorraine, và Rebecca, không đứa nào trong số chúng có dấu hiệu có thể làm cho người khác thụ thai, hoặc là có khả năng thai nghén, một đứa con của chính chúng. Một dấu hiệu nhỏ như là một vết sẹo ở chân tóc của người đàn ông hay là ở một đứa bé trai. Một đứa trẻ sinh ra mà không lập tức có dấu hiệu của một bé gái, xuất thân từ một gia đình danh tiếng, sẽ được trao tước hiệu “Công nương” (Miss) cho đến khi ra mắt tầng lớp thượng lưu, và sau đó mới được coi như một “Quý công nương.” (Lady).

Arlington và Mary đều mang dấu hiệu của giống đực, và nếu họ đến với nhau, họ sẽ bị ném xuống từ tháp Tlondon, hay tệ hơn nữa, có thể bị giết. Đức vua sẽ không thông cảm hay thấu hiểu cho tình ái, và người thấy ý tưởng hai người đàn ông hay hai người đàn bà đến với nhau là cực kỳ kinh tởm và đáng bị trừng phạt bằng cái chết. Cái giá phải trả cho việc kê gian là rất nghiêm trọng, và bất kể tình cảm của họ dành cho nhau rõ ràng đến đâu, cả Arlington và Mary sẽ không mạo hiểm để rồi chuốc lấy hậu quả là cái chết như vậy.

Mặc dù cặp đôi chính của chúng ta có vẻ ngoài đều là “nam”, có điều ở thế giới trong truyện, Lucien tuy vẻ ngoài nam nhưng là một “lady” nên có khả năng sinh con như phái nữ, đây là một điều bình thường.

Còn Arl (vẻ ngoài nam) và Mary (vẻ ngoài nữ),thì cả 2 đều chỉ có khả năng làm cho người khác thụ thai, là seme, nên tình yêu bị coi là bất hợp pháp. Tóm quần lại, danh xưng cô/cậu của cái truyện này nó phân biệt không thông qua vẻ ngoài, mà thông qua khả năng sinh sản. Bắn ra t*ng trùng được thì đều được coi là nam hết, dù vẻ ngoài là gì.

Lucien không bao giờ hiểu được lòng hận thù sâu sắc của đức vua, nhưng cậu không đủ thân quen với Người để hỏi. Thay vì đưa ra bất cứ hỗ trợ nào dù bằng lời nói, cho Arlington, về tình yêu xấu số của cậu ta, Lucien chỉ đơn giản đưa tay huých vào cẳng tay Arlington thể hiện sự đồng cảm. Lucien không biết cảm giác yêu một người mà mình không thể yêu là thế nào, nhưng khi cậu nghĩ về cách mà cuộc đời cậu bị điều khiển, buộc phải kết hôn và trải qua quãng đời còn lại với một người đàn ông cậu không hề biết, thậm chí nếu cậu gặp được tình yêu đích thực của đời mình, sự vô vọng và tuyệt vọng đè nặng lên vai ấy khiến cậu gần như không thể chịu đựng nổi.

Arlington mỉm cười đáp lại Lucien, vỗ lên tay cậu, và rồi, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có người lạ nào để ý thấy anh sờ vào tay của một người đàn ông chưa kết hôn, Arlington quay lại và nhanh chóng đi sang phía bên kia quầy bar.

“Vậy một quý ngài như cậu đang làm gì một mình ở Remmington thế này?” người lạ mặt hỏi, nhích cái ghế lại gần Lucien.

Lucien liếc nhìn trong khi nâng tách trà lên môi và uống một ngụm lớn thứ nước pha chế nặng độ. Cậu lịch sự ho vào lòng bàn tay, mắt cậu ướt át không chỉ vì nhiệt độ mà còn vì mùi vị của thức uống. Khi Lucien đã hoàn toàn kiểm soát được rồi, cậu liền mở mắt và bắt gặp cặp mắt xám tuyệt đẹp của người đàn ông dường như đã đặt sự chú ý lên Lucien. Việc này khiến Lucien cảm thấy hứng thú, cậu cảm thấy vật nhỏ của mình dấy lên phản ứng.

“Tôi đến đây với nhóm bạn,” cậu khẽ mỉm cười với người đàn ông. “Tôi vào đây như vậy. Hai trong số họ đã kết hôn và là những thành viên danh dự của tầng lớp thượng lưu, vậy nên họ là những người giám sát của tôi. Họ đều là bạn cũ hồi còn đi học. Chà, không phải tất cả. Chỉ có các quý cô, nhưng anh biết mà, họ dẫn chồng theo, vậy thì hợp tình hợp lý hơn. Và rồi chúng tôi gặp Arlington ở đây, họ đồng ý để tôi ở lại vì cậu ta đã nói sẽ trông chừng tôi, và, chà, cậu ta đã làm vậy. Cho đến khi vợ chồng chị tôi đến vài phút trước để dùng bữa tối. Họ không thấy tôi hay Arlington, nhưng chúng tôi đều thấy họ. George, chị dâu của tôi, lại mang bầu nữa. Đây là đứa con thứ năm của họ.”

Tầng lớp thượng lưu: bản gốc tác giả dùng từ “ton”. Ton là một thuật ngữ thông dụng hàm ý nhắc tới xã hội thượng lưu Anh vào cuối Thời nhiếp chính (the Regency) thế kỉ 19, đặc biệt là thời đại Victoria. Đây là từ mượn của Pháp, nếu hiểu sát nghĩa thì nó có nghĩa là “cách hành xử tốt đẹp”. [Nguồn: đây ]

Người lạ mặt cầm tay Lucien, và cậu lập tức ngừng nói. Người đàn ông mỉm cười và lắc đầu.

“Chà, cậu tiết lộ nhiều thông tin một cách quá vội vàng rồi đấy,” Người lạ mặt nhếch mép cười.

Lucien hơi đỏ mặt, và cậu mở miệng xin lỗi.

Cậu biết mình có xu hướng lảm nhảm khi lo lắng, nhưng người đàn ông này—với mái tóc đen dày, đôi mắt xám bạc, khung vai rộng và cơ bắp, chiếc cằm chẻ với lúm đồng tiền trên gò má, bụi sáng của bóng đêm vào lúc năm giờ chiều phủ lên gò má anh ta, và những ngón tay dài, rộng và thẳng của anh ta khiến Lucien nghĩ rằng anh chàng thực ra khá là dễ thương—khiến cho Lucien xoắn quẩy đến mức khó mà suy nghĩ đứng đắn được.

“Tôi thích cách cậu lảm nhảm. Thật là đáng yêu,” người lạ mặt nói. Anh ta nâng tay Lucien lên môi mình và đặt lên mu bàn tay ấy một nụ hôn lâu theo một cách kỳ quặc trước khi xoay tay cậu lại và hôn vào giữa lòng bàn tay. “Tên tôi là… Robert.”

Lucien nghiêng đầu, tự hỏi về sự do dự của người đàn ông, và mở miệng định hỏi anh ta về chuyện đó nhưng bị phân tâm bởi sự run rẩy khoái cảm từ trong chính thân thể mình khi…ngón tay Robert vuốt ve phía trong cổ tay của cậu. Lucien run rẩy và khó khăn nuốt nước bọt.

“T-T—” cậu lắp bắp.

“Timmy, đúng vậy, tôi đã nghe thấy rồi. Là Timmy muốn gì đó phải không, quý ngài của tôi?”

Robert hỏi khi bước lại gần ghế Lucien.

Lucien gật đầu, dấy lên một cảm giác ngoài sức tưởng tượng, đại não của cậu hoàn toàn bị chìm nghỉm trong khuôn mặt Robert khi anh chàng liếc nhìn cậu và rồi chạm vào cổ tay trong của cậu.

“Là Thomas hả?” Robert hỏi.

Lucien lắc đầu. Tuyệt, cậu thậm chí không nói nổi một lời, chỉ biết gật đầu và lắc đầu như một thằng ngốc mù quáng. Không đời nào Robert lại muốn làm gì với cậu lúc này.

“À. Vậy hẳn là Timothy rồi,” Robert nói, và Lucien chậm rãi gật đầu.

(Raph: Má ơi, ảnh đoán trúng thật chứ =))))

“Chà, Timmy, thật là vinh dự khi được gặp cậu” Rober nói. Lucien biết việc Robert đang làm là cực kỳ không thích hợp. Họ không biết nhau, và anh ta không chỉ đụng chạm Lucien một cách thật thân mật, mà còn gọi Lucien bằng cái tên mà anh ta nghĩ đó là tên thánh của cậu mà không hề có quan hệ thân thuộc như Arlington. Lucien biết mình nên phản đối, và, thực sự cậu sẽ làm vậy, nếu như không phải cậu vừa có một ngày như trong địa ngục.

Nhớ đến lời maldy nói trước đó, việc ông nói cậu sẽ kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ, một người hơn cậu đến hai mươi tuổi, đã khiến Lucien vứt bỏ luôn sự cẩn trọng theo gió. Cậu muốn tự điều khiển cuộc đời mình và tự quyết định và lựa chọn cho mình. Cậu có thể sẽ không lựa chọn được người mà cậu sẽ kết hôn và ở bên trọn đời, nhưng cậu có thể chọn người để trao đi trinh tiết. Một trong số những lợi ích của việc sinh ra đã là đàn ông là không thể biết được trinh tiết có còn nguyên vẹn không—ít nhất đó là lời gia sư của cậu nói. Lucien chỉ có thể hi vọng anh ta không khiến cậu lạc lối, vì cậu sắp trải nghiệm lý thuyết đó đây.

Nắm lấy tay Robert, cậu kéo người đàn ông lại gần hơn. “Căn nhà của tôi ở dưới phố. Muốn đưa tôi về không?” cậu yêu cầu, hi vọng giọng mình thật quyến rũ và không quá căng thẳng.

“Cậu có nhà riêng sao? Sao lại thế được? Bố mẹ cậu qua đời rồi à?” Robert hỏi khi đứng lại và ra hiệu cho Lucien đi ra cửa trước. Lucien liếc nhìn quầy bar, chú ý việc Arlington đang lườm mình và đi vòng qua quầy bar về phía họ, cậu hấp tấp cầm tay Robert và kéo anh ta đi qua đám đông về phía cửa trước.

“Không, tôi làm việc cho họ nhiều tháng rồi, và sau khi tôi có nhà riêng thì họ đồng ý để tôi sống ở đó một mình, nếu như tôi hứa sẽ tiếp nhận toàn bộ người hầu trong gia đình và cho phép gia sư sống cùng tôi với công việc của một người giám hộ,” Lucien lơ đãng nói. Cậu xin lỗi Tử tước Laramie sau khi đâm sầm vào anh ta.

“Đợi đã, gia sư của cậu sống với cậu à? Làm sao chúng ta—ồ, cậu thật sự chỉ muốn tôi tiễn cậu về nhà rồi,” Robert nói, nghe có vẻ thất vọng.

Giờ họ đã ra ngoài, và Lucien dẫn Robert đến một trong số những chiếc xe ngựa đang đứng chờ. Dừng ở trước cửa, cậu quay lại nhìn Robert và mở miệng cười.