Hôn Phu Lãnh Khốc: Chậm Rãi Động Lòng

Chương 18: Cảnh Giác Đập Chậu Cướp Hoa.




Tối nay, Mạc Dụ Trạch có hẹn ở nhà hàng này, anh đã có mặt ở đây từ rất sớm. Lúc đi rửa tay thì vô tình nhìn thấy người con gái cùng với Mộ Sở được phục vụ dẫn vào khu dành cho khách vip. Lúc đó Mạc Dụ Trạch định không quan tâm đến nhưng khi quay trở lại chỗ của đối tác, anh không thể nào ngồi yên được, trong lòng cứ khó chịu bức rức chỉ muốn đứng bật dậy để đi qua đây xem thử có phải chỉ có cô và Mộ Sở đi ăn cùng nhau hay không.

Vì ngày hôm qua ở quán bar có thêm Bạc Giản, lòng nóng như lửa nên Mạc Dụ Trạch đành để cho người tình của mình ở lại nói chuyện với đối tác làm ăn, còn mình thì rời đi để thăm dò tình hình của cặp đôi ở bên phòng vip.

Bước đến cửa, Mạc Dụ Trạch chỉ muốn nghe thử xem có giọng nói của người phụ nữ tên Bạc Giản không, nhưng mãi chẳng nghe thấy tiếng của người đó đâu, đổi lại thứ anh đã nghe được chính là một màn tỏ tình đầy sến súa của Mộ Sở dành cho cô.

Mộ Sở nghiến răng nghiến lợi, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Mạc Dụ Trạch, rốt cuộc anh muốn cái gì đây? Hết lần này đến lần khác cũng chen ngang vào chuyện của tôi! Một người chỉ tối mặt tối mũi vào công việc như anh lại có vẻ bận tâm đến không gian lãng mạng của tôi đến vậy sao?"

Mạc Dụ Trạch nhếch môi cười lại, anh cau mày, không nhìn thẳng vào mắt của Mộ Sợ, ánh mắt tràn đầy lửa giận đó dán chặt lên người con gái đang đứng ở phía sau.

"Cố tiên sinh, tôi cũng không biết lỗ tai của anh có bị vấn đề gì không? Thật nực cười hơn, một người cũng chẳng hề nhàn rỗi như anh lại cũng có chung sở thích với tôi, thích lo chuyện bao đồng. Nhưng tôi và anh lại chẳng có chút giống nhau nào! Suy cho cùng, người tôi nhắm đến cũng là vị hôn thê của tôi. Anh cũng biết đó, hai tuần nữa là chúng tôi tổ chức hôn lễ. Càng vào những ngày cuối, việc cảnh giác đập chậu cướp hoa cũng phải đề phòng cao hơn. Nhưng không ngờ tôi chỉ mới buông bỏ vài tiếng thôi, vợ sắp cưới của tôi lại bị anh rót mật ngọt vào bên tai, đưa đến tận đây để nghe những lời sến súa từ miệng của anh!"

Bạch Tố Hoan không thể mọi chuyện đi quá giới hạn, nhưng khổ nỗi mỗi lần chạm mặt, tên đáng ghét này đều buông những lời chọc người khác tức điên lên. Cô không thể nhẫn nhịn thêm giây phút nào nữa, lớn tiếng chen ngang vào.

"Mạc Dụ Trạch, anh im đi! Tôi không cho phép anh nói cái giọng điệu vừa đấm vừa xoa với anh ấy!"

Người đàn ông nhướng mày, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt hạt nhãn ướt át của Bạch Tố Hoan, tựa hồ như muốn dùng ánh nhìn này nhấn chìm cô xuống vực sâu thẳm vậy.

"Phản ứng này là sao đây? Lẽ nào cô yêu hắn?"

"Tôi... tôi không có... Tôi với anh Mộ Sở chỉ là anh em với nhau thôi, anh đừng nói chúng tôi như thế!"

Mạc Dụ Trạch không quan tâm đến lời mà cô đã nói, anh mang vẻ mặt đằng đằng sát khí bước nhanh đến trước mặt Bạch Tố Hoan, vươn tay ra bắt lấy đôi bàn tay đang run rẩy kia, dùng sức kéo mạnh về phía mình.

"Về thôi! Sắp lấy chồng rồi đừng đi chơi với trai như thế này nữa, tôi không muốn trong mắt của tôi cô là đồ gái hư đốn đâu!"

Người đàn ông vừa buông câu nói đó ra thì ngay lập tức Mộ Sở đã lao đến kéo tay của Bạch Tố Hoan lại, sau đó vung tay đấm một cái thật mạnh vào một bên má của Mạc Dụ Trạch.

Động tác của anh ta quá nhanh khiến cho Bạch Tố Hoan không kịp phản ứng ngăn cản lại, cô hốt hoảng kéo tay Mộ Sở lại, cố gắng ngăn cản.

"Mộ Sở, anh đừng làm như thế..."

Anh ta không thèm bận tâm đến sự ngăn cản của cô gái, hùng hùng hổ hổ xông đến, muốn dạy cho tên không biết điều kia một bài học.

Bạch Tố Hoan dùng hết sức lực vẫn chẳng thể nào ngăn cản lại cơn phẫn nộ của đối phương, bất đắc dĩ, cô ôm chặt lấy thắt lưng của Mộ Sở, nhất quyết không để cho anh ta lộng hành, gây náo loạn nơi này.

"Dừng lại đi mà! Mộ Sở, anh dừng lại cho em!"

Chỉ có tiếng hét của Bạch Tố Hoan mới có thể ngăn cản được dòng máu nóng trong người Mộ Sở lại. Anh ta dừng lại, hô hấp dồn dập, ánh mắt hằn lên những vệt máu đỏ, hai tay siết chặt thành đường quyền, căm phẫn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Mạc Dụ Trạch.

Anh ta đưa tay lên quệt đi giọt mồ hôi trên thái dương, thanh âm gầm gừng thoát khỏi cuống họng, nghiến răng nghiến lợi, Mộ Sở đay nghiến nói:

"Thằng khốn, nếu không trân trọng được con gái nhà người ta thì đừng có làm cho người ta đau khổ. Hoan Hoan có tội tình gì với mày mà thằng khốn như mày dám xúc phạm đến em ấy hả?"

Bầu không khí căng thẳng đến tột cùng, sặc mùi sát khí. Tưởng chừng giữa hai người đàn ông xảy ra cuộc tranh chấp đầy máu me chỉ vì một người phụ nữ. Nhưng bất thình lình, Liễu Y Sa không biết từ đâu lao đến. Khuôn mặt đánh một lớp phấn dày hiện lên vẻ lo lắng, ả ta đưa tay lên bợ lấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, giúp anh lau đi tia máu đang đọng trên khoé môi.

"Dụ Trạch! Anh bị làm sao thế này? Ai đánh anh vậy? Là ai đã đánh anh? Để em gọi bảo an đến tống cổ tên đánh anh vào đồn cảnh sát!"

Từ đầu đến chí cuối, ánh mắt của Mạc Dụ Trạch không rời khỏi cô gái dù nửa giây. Khuôn mặt băng lãnh không để lộ chút biểu cảm nào, anh đưa tay lên quệt đi vệt máu tơ trên khoé miệng mình.

"Một tên trói gà không chặt như hắn ta không cần phải gọi đến bảo an, một mình tôi xử hắn là được rồi!"

"Khoan... đừng mà..." Bạch Tố Hoan vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Lần đầu tiên Bạch Tố Hoan thấy Mộ Sở đánh người và cũng là lần đầu anh ta tức giận đến như vậy.

Tất cả cũng vì bảo vệ cho cô. Bạch Tố Hoan rất khó chịu khi cứ bị người đàn ông hết lần này đến lần khác xúc phạm như thế, nhưng cô lại không dám lớn tiếng hay cảnh cáo Mạc Dụ Trạch.

Số phận của Bạch Tố Hoan thật khổ, nếu như Bạch gia không rơi vào tình trạng như hiện nay thì cô đã cho cái tên đáng ghét Mạc Dụ Trạch kia vài cái tát cho nhớ đời rồi.

Liễu Y Sa ngẩng mặt lên liếc nhìn đối phương, khi chạm phải ánh mắt của cô, khoé môi của ả khẽ nhếch lên. Nụ cười đó hệt như đang muốn phỉ báng Bạch Tố Hoan vậy. Cô ta bước đến phía đối diện cô, hai tay khoanh trước ngực, thần thái tỏ vẻ kênh ngạo, bất cần đời.

"Tưởng ai? Hoá ra là người quen à? Bạch tiểu thư, tại sao cô lại để cho hắn ta đánh người yêu tôi ra nông nỗi này hả? Nếu anh Dụ Trạch có mệnh hệ gì, cho dù cô có mười cái mạng cũng không sống nổi được đâu đấy nhé!"

"Hoan Hoan, em quen cô ta sao?" Mộ Sở khó hiểu, quay sang hỏi cô.

Bạch Tố Hoan chẳng muốn trả lời câu hỏi này một chút nào cả, càng nói thì mọi chuyện càng rối lên thêm thôi. Cô sợ Mộ Sở sau khi biết được người phụ nữ ăn mặc diêm dúa này là người tình của vị hôn phu của cô, thì chẳng khác nào kích hoạt một trái bom đáng sợ phát nổ. Mộ Sở cho rằng cô là một kẻ khờ khạo khi đâm đầu vào cưới một người có tính đào hoa như người đàn ông đó.

Nhưng Bạch Tố Hoan làm sao có thể bịt miệng ả đàn bà này lại được, chưa kịp phản ứng gì thì cô ta đã trả lời thay cô:

"Giới thiệu với anh, tôi là Liễu Y Sa, bạn gái của Mạc Dụ Trạch, anh nghe rõ không? Có cần tôi lặp lại để nghe cho kỹ không vậy?"

Rồi xong, kiếp này coi như đi dễ khó về rồi!

Bạch Tố Hoan chỉ biết cười khổ trong lòng, oán trách lòng trời sao lại quá hạn hẹp đến như vậy, đẩy cô hết lần này đến lần khác vào tình huống bế tắc đến như vậy.

"Cái gì? Bạn gái sao? Mẹ kiếp..."