Đường Thời không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, khoảng cách giữa mặt của anh với mặt của cô rất gần, hô hấp nóng phun một chút ởtrên mặt của cô, chọc cho toàn thân Cố Khuynh Thành đều không được tựnhiên.
Lúc xế chiều, là bởi vì muốn cho La Tổng xem, cô mới ép bản thân chịu đựng.
Nhưng là bây giờ, cô cảm giác khuôn mặt mình sắp bị hơi thở của anhđốt ra một cái lỗ, trong lòng của cô lần thứ ba hiện ra cái loại cảm xúc như là rung động hoặc là e lệ.
Loại cảm giác xa lạ này, khiến cô hận không thể lập tức đứng lên, bỏ trốn mất dạng.
Hô hấp của cô từ từ trở nên có chút bất ổn, trên mặt có dấu hiệu đỏmặt, xung quanh nhiều người như vậy, cô sợ bị nhìn ra dị dạng, có chútbất an đảo mắt, vừa may bát canh xương hầm củ cải dừng ngay trước mặtmình, nghĩ đến vừa nãy anh hỏi cô vì sao uống canh, liền lung tung nói:“Canh này rất thanh đạm, có muốn nếm thử hay không?”
Đường Thời nghe Cố Khuynh Thành nói, lông mi thật dài trên dưới vụtsáng hai cái, chậm nửa nhịp hướng về phía Cố Khuynh Thành gật đầu, hơiôn hòa nói: “ Được.”
Cố Khuynh Thành vừa thấy Đường Thời đồng ý, lập tức đứng lên, không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách giữa mình và Đường Thời.
Cố Khuynh Thành lúc này mới cảm thấy bản thân hô hấp thông thuận một ít, biểu tình buông lỏng chút ít.
ánh mắt Đường Thời, vẫn chưa rời khỏi Cố Khuynh Thành,anh cao nhạycảm hơn người thường, mặc dù Cố Khuynh Thành cố gắng để cho mình lộ vẻbuông lỏng, thế nhưng Đường Thời vẫn là từ trong ánh mắt của cô, nhìn ra một ít mánh khóe.
Thì ra, cô chủ động múc canh cho anh, là vì né tránh cùng anh thân mật.
Biểu tình của Đường Thời trong nháy mắt ngưng trệ.
Lúc Cố Khuynh Thành đứng lên có chút gấp, cầm chính là bát mình, múcđược nửa bát canh mới phát hiện, liền kêu người phục vụ đổi lại một cáibát mới.
Người phục vụ lễ phép bưng một chiếc bát đi tới, cung kính hỏi: “Muốn uống canh ạ?”
Vừa nói, liền vươn tay, muốn thay Cố Khuynh Thành múc canh.
Ở trong lòng Cố Khuynh Thành, cô có thể kéo dài khoảng cách mình giữa cùng Đường Thời càng lâu càng tốt, nếu như người phục vụ hỗ trợ múccanh, cô lập tức phải trở lại ngồi bên người Đường Thời, Cố Khuynh Thành liền vội vươn tay ra, từ trong tay phục vụ viên tiếp nhận bát: “Để tôilàm.”
Người phục vụ mỉm cười lui ra.
Đường Thời đem một màn bất động thanh sắc này thu vào đáy mắt, biểu tình trên mặt, từng điểm từng điểm biến mất.
Cố Khuynh Thành múc canh rất chậm, lềm mề một lúc lâu, mới múc xong,sau đó hít sâu một hơi, bưng canh, chậm chạp ngồi trở lại chỗ ngồi củamình, mặt mỉm cười xoay người, đem canh đưa tới trước mặt của ĐườngThời.
Đường Thời rũ mi mắt liếc nhìn canh trong bát, liền nhấc mí mắt lên,dừng ở trên người Cố Khuynh Thành, không có ý định nhận canh.