Cố Khuynh Thành theo bản năng muốn nắm chặt dưới người, thế nhưng sôpha là da thật, vô luận cô dùng sức ra sao, đều không thể nắm được, cuối cùng cô chỉ có thể nắm thành quyền.
Thân thể, lại không tự chủ căng thẳng.
Cô cứng ngắc như vậy, khiến Đường Thời độ càng tăng thêm độ mạnh,trong miệng, như trước mang theo phẫn nộ: “Cố Khuynh Thành, em cho rằngem là ai, có tư cách gì đến trước mặt của tôi nói điều kiện! Huống chi,Tiểu Nguyệt cần em tới cầu tình sao?”
Cố Khuynh Thành muốn để cho mình coi thường đau đớn thân thể, lúcnghe Đường Thời nói câu này, đầu óc của cô, liền bắt đầu quanh quanhnhững lời này.
Thì ra anh tức giận như vậy, là bởi vì mình không tự mình biết mình chạy tới cầu xin thay Tứ Nguyệt.
Đúng vậy, anh nói cũng đúng, Tứ Nguyệt đâu đến phiên cô tới xin, TứNguyệt đối với anh mà nói, giống như là em gái của anh, mặc dù không cóquan hệ máu mủ, nhưng lại thân hơn cả ruột thịt.
Anh cũng chẳng qua chỉ là phẫn nộ, răn dạy Tứ Nguyệt hai câu, nơi nào sẽ để bụng tới?
Không giống như là cô... Cô đã từng cô cho là, bản thân giống như TứNguyệt, đều có thể được anh bảo vệ thương yêu, lúc còn rất nhỏ, cô cũngluôn mồm gọi anh là anh Đường Thời, khi đó Tứ Nguyệt, mỗi lần thấy anhđối tốt với cô, liền sẽ mang theo vài phần không vui nói đùa: “Đại cachỉ bất công với Khuynh Khuynh!”
Lúc ấy, cô cũng cho rằng, cô ở trong lòng Đường Thời, là người được thiên vị nhất.
Thế nhưng bây giờ nhớ lại, tất cả đều là tự cô cho là đúng.
”Vậy thì trong lòng em, căn bản là muốn rời tôi sao?” Đường Thời chất vấn hết những lời này, động tác càng điên cuồng, như là hận không thểđem tất cả tức giận của bản thân, đều phát tiết trên người Cố KhuynhThành.
Xuất ngoại.. cô muốn thay Tiểu Nguyệt xuất ngoại.. Căn bản là trong lòng cô muốn xuất ngoại!
Nếu như không phải vì Cố Gia, cô cũng sẽ không từ nước Anh trở về, cô đối với sự tiếp cận anh, cô đối với việc lấy lòng anh, đều là vì CốGia.
Không có người biết, mỗi lần anh đều sa vào lòng tốt của cô, một chút đó anh cảm thấy hoan hỉ mà hạnh phúc, thế nhưng đến cuối cùng, anh phát hiện đó là một âm mưu.
Một lần lại một lần, anh ở trên người của cô vẫn không học được việc ngã.
Bởi vì anh vãn ảo tưởng, có một lần cô đối tốt với anh, là phát ra từ nội tâm cô.
Thế nhưng, một lần cũng không có.
Càng nghĩ, Đường Thời càng thấy được phẫn nộ, lực đạo của anh càng nặng.
Thời gian bị đau đớn kéo dài, kéo vô cùng dài.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành ý thức hỗn loạn, Đường Thời bất chợt rời khỏi người cô, xoay người đứng lên, trực tiếp lên lầu.
Đường Thời tắm một cái, rửa toàn bộ mùi vị của Cố Khuynh Thành lưulại trên người, sau đó đổi lại một bộ quần áo, từ trên lầu đi xuống.