Đường Tiên Sinh? Không phải là Đường Thời sao?
Cố Khuynh Thành theo bản năng liếc mắt nhìn vào toilet một cái, cáchcửa kính, Cố Khuynh Thành có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ở bêntrong.
Hộ sĩ mỉm cười nói với Cố Khuynh Thành tất cả huyết áp của cô bình thường, liền thu lại hộp huyết áp, đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành ngồi ở trên giường bệnh, vắt hết óc nghĩ làm thế nào khiến cho Đường Thời để cho bản thân sớm được xuất viện, cửaphòng vệ sinh bị người đẩy ra, Đường Thời người mặc bộ trang phục màusáng đi tới.
Anh liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái, cất bước đi tới trước ghếsa lon, tư thế thanh thản ngồi xuống, thuận tay mở nút nguồn Laptop.
Cố Khuynh Thành thừa dịp Đường Thời còn chưa bắt đầu làm việc, cânnhắc lời nói một chút, nhìn như là rất vô tình nói một câu: “Hình như em đã ở trong bệnh viện lâu rồi.”
Đường Thời giương mắt lên, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái, không có hé răng, gõ mật mã vào máy tính trên bàn.
Cố Khuynh Thành mở mắt ra, đánh giá xung quanh phòng bệnh này mộtcái, sau đó còn nói: “Đây cũng phòng bệnh tốt nhất ở trong bệnh viện đi, nghe nói một đêm những 5 chữ số, em ở lâu như vậy, hẳn là tốn không íttiền.”
Đường Thời nghe được Cố Khuynh Thành đang nói vòng vèo với anh, anhtrực tiếp dựa người vào ghế sa lon, vẫn ung dung nhìn Cố Khuynh Thành,thuận nước đẩy thuyền nói: “Ừ, tốn không t tiền.”
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời đáp lại, đáy mắt sáng lên: “Vừa rồihộ sĩ đến đo huyết áp cho em, nói thân thể em rất bình thường.”
”Vậy thì tốt.” Đường Thời ung dung thong thả nói ba chữ.
”Cho nên emcảm thấy em không cần thiết lãng phí tiền.” Cố KhuynhThành nghĩ thầm, bản thân nói đến nước này, chung quy anh hẳn rõ ràng ýcủa mình chứ?
Lượn quanh nhiều như vậy, chẳng qua là muốn xuất viện? Đường Thời giả như không có hiểu ý Cố Khuynh Thành hỏi: “Sau đó thì sao?”
Còn phải bắt cô nói sao! Trong lòng Cố Khuynh Thành có chút không vui: “Sau đó, em nghĩ, em có thể xuất viện.”
”Buổi tối mùng 10.” Đường Thời nói ra ngày xuất viện Cố Khuynh Thành đã biết.
Cố Khuynh Thành chớp mắt nói: “Kỳ thực em cảm thấy thân thể của em đã không có vấn đề gì, không cần thiết ở lại bệnh viện thêm lãng phítiền.”
Đường Thời cầm lấy một văn kiện, mở ra, mắt cũng không chớp mở miệng nói: “Buổi tối mùng 10.”
Cố Khuynh Thành mở mắt thật to: “Hơn nữa em đã lâu chưa có về nhà...”
”Buổi tối mùng 10.” Đường Thời lật văn kiện một cái, định thần nói.
Cố Khuynh Thành lập tức ngậm miệng, theo dõi anh, muốn mở miệng, rồilại rất sợ vừa mở miệng, anh lại đổi ngày xuất viện của cô thành 20.
Mặc dù nhìn như Đường Thời rũ mí mắt, chuyên chú xem báo cáo trongtay, kì thực dư quang khóe mắt vẫn liếc sang bên, chú ý cô gái ngồikhoanh trên giường bệnh.
Anh nhìn cô bị anh dọa một bộ muốn mở miệng nhưng lại không dám mởmiệng, chỉ có thể tức giận nhìn anh chằm chằm, khóe môi không nhịn đượchơi cong lên.
Thì ra cô ở trước mặt của anh, cũng chân thực linh động đáng yêu nhưvậy, không phải cẩn thận một chút như trước, cũng không phải bởi vì kinh hoảng mà lộ ra phản ứng chân thật.
Đường Thời căn bản không có nhìn xem báo cáo, nhưng vẫn làm bộ lậttrang, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành một cái: “Vì saomuốn xuất viện như vậy?”
Cố Khuynh Thành nghe được Đường Thời hỏi mình nguyên nhân, cho là mình có hy vọng xuất viện.