Cố Khuynh Thành còn chưa kịp đổi giày, Cố phu nhân đã mang vẻ mặt vui sướng từ trong đi ra, sau đó kéo một cánh tay Cố Khuynh Thành, cười đến có chút hớn hở nói: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh, tin tức tốt, có tin tức tốt!"
Cố Khuynh Thành căn bản không có nghe được trong miệng của Cố phu nói cái gì, chẳng qua là bị Cố phu nhân vô cùng kích động, sức lực cầm tay cô có chút lớn, đưa cô từ trong suy nghĩ lời của Đường Thời.
Hai mắt Cố Khuynh Thành mờ mịt nhìn Cố phu nhân vui sướng trước mặt, cau mày một cái, sau đó nhìn người giúp việc đứng một bên: "Trong nhà sảy ra chuyện gì tốt sao?"
Người giúp việc cũng không hiểu ra sao lắc đầu.
Cố phu nhân tuổi đã qua năm mươi, bởi vì được bảo dưỡng tốt, bình thường nhìn qua giống như người ngoài bốn, hiện tại trên mặt tràn đầy nụ cười quá mức rực rỡ, liền khiến cho bà nhìn qua giống như một thiếu nữ tung tăng, cầm lấy tay Cố Khuynh Thành, không nhịn được lại thêm dùng sức: "Nào chỉ là chuyện tốt, là chuyện rất tốt."
Cố phu nhân cũng không chờ Cố Khuynh Thành nói, liền mang vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Khuynh Khuynh, con đoán xem, con đoán một chút là chuyện gì tốt?"
Trong đầu Cố Khuynh Thành đều là cái câu nói kia mà Đường Thời để lại cho mình, cô đâu còn tâm tư đi đoán chuyện tốt tỏng miệng của mẹ, thế nhưng lại không tiện ý giội gáo nước lã khi bà vui vẻ, thoáng có chút không yên thuận miệng nói: "Có phải cha ký được lái khách hàng gì lớn hay không."
"Chuyện ta muốn nói, có thể tốt hơn rất nhiều lần so cái này, con đoán lại đi." Cố phu nhân nhìn Cố Khuynh Thành đá, vui sướng không ngừng tràn ra.
Cố Khuynh Thành cau mày một cái: "Chẳng lẽ là mẹ mua vé số trúng thưởng..."
Cố phu nhân lắc đầu: "Còn vui mừng hơn việc cha con ký đơn đặt hàng."
Cố Khuynh Thành bĩu môi: "Cha từ ngân hàng lấy được đầu tư?"
"Con làm sao càng đoán càng không bằng phía trước?" Cố phu nhân oán trách một câu, nụ cười trên mặt lại trở nên càng thêm đậm, tiến đến bên người Cố Khuynh Thành, mang theo vài phần khắc chế không nổi mừng rỡ, nói: "Khuynh Khuynh, cái chuyện tốt này thế nhưng vì con, vừa rồi mẹ nhận được điện thoại của Đường phu nhân, bà để cho mẹ đặt một thời gian, cùng bà gặp mặt, nói chuyện một chút hôn sự của con và A Thời."
Cố Khuynh Thành vốn còn không để trong lòng chuyện tốt trong miệngcủa mẹ, cho nên vẫn nghe không yên, chỉ là khi nghe ba chữ "Đường phu nhân" này, cô mới để ý một cái, người vẫn có vẻ không chút để ý như cũ, cho đến khi câu nói sau cùng nói xong, cả người cô vẫn còn có vẻ qua loa lấy lệ nói "vâng" một tiếng với mẹ, biểu thị mình biết, sau đó liền cúi xuống thay dép.
Chỉ là khi tay cô mới vừa chạm vào giày mình, cô mới bất tri bất giác nghĩ tới câu nói sau cùng của mẹ, rốt cuộc nói cái gì đó, khiến động tác của cô chợt cứng ngắc tại chỗ, sau đó ngẩng đầu, nhìn mẹ mình, nhíu mày lại, vẻ mặt không tin hỏi: "Mẹ mẹ nói cái gì?"