Anh liếc mắt nhìn tài xế, không nói một lời vẫy vẫy tay về phía tàixế, sau đó ở lúc tài xế mang vẻ mặt không yên lòng, bước chân có chútlảo đảo, đi vào cửa hàng tiện lợi.
Anh cố nén cuồn cuộn trong dạdày, lựa chọn xong đồ ăn vặt, tính tiền, mang theo đi ra, lúc đi tới nửa đường, cước bộ mất thăng bằng, té lăn trên đất.
Từ nhỏ đến lớn, anh khi nào chật vật như vậy, anh nằm ở dưới đất, trong mắt không khỏi nóng lên.
Tài xế vội vội vàng vàng chạy tới, vươn tay đỡ anh, nhìn thấy đồ ăn vặt anh mua rơi đầy đất, cúi xuống muốn nhặt lên thay anh, anh cũng đã khôiphục bình tĩnh trước sau như một, giọng nói giống như không có độ ấm:“Tôi tự mình tới.”
”Đường Tổng.”
”Tôi tự mình tới.” Giọngnói của anh trở nên có chút sắc bén, tài xế nhìn ra anh kiên quyết, luivề phía sau một bước, sau đó anh từ từ cúi xuống, đem đem những thứ rơilưng tung, nhặt từng cái từng cái.
Chỉ cần là việc anh làm vì Cố Khuynh Thành, từ trước đến nay anh không cho phép tay người bên cạnh đụng vào.
Anh nhặt có chút khó khăn, lúc đứng lên, nhìn thấy anh mắt tài xế nghihoặc, anh biết, đây là tài xế đang buồn bực, anh đêm hôm khuya khoắt mua một đống đồ ăn vặt của trẻ con thích làm cái gì.
Anh không nói tiếng nào mang theo đồ ăn vặt trở lại xe, sau đó hướng nói với tài xế lên theo: “Trở về kim bích huy hoàng.”
Đáy mắt tài xế càng kinh ngạc hơn.
Đến kim bích huy hoàng, đồ ăn vặt liền bị anh đặt yên ở chỗ ngồi phía sau,mà anh giống như không có chuyện gì, tiếp tục trở về phòng bao.
Kỳ thực, trong ba năm, anh cũng chỉ có thể bằng vào thói quen quá khứ làm cho cô, đi tưởng tượng, cô và anh vẫn như ban đầu.
Anh biết, chẳng qua là anh quá mức chấp niệm mà thôi.
Chấp niệm, ít nhiều gì cũng có trong phạm vi hoạt động của mình.
So sánh với muôn vàn cảm xúc của Đường Thời, Cố Khuynh Thành cũng nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt, hơi kinh ngạc.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng của cô, có một loại ảo giác, cô va anh lúc đó,không có ba năm mỗi người đi một ngả, cũng không có gặp lại xung độtnặng nề.
Đã rất nhiều năm, cô không có ăn những thứ không có dinhdưỡng này, thế nhưng giờ này, cô lại giống nhau thiếu nữ tham ăn vào đêm trước kia, tràn đầy phấn khởi mở khoai tây chiên mình thích ăn nhất,vui vẻ rạo rực cầm một miếng, thả vào trong miệng của mình, nhai lộpcộp, vẻ mặt thỏa mãn.
Cô giống như cũng quên e ngại đối với anh,khẩn trương lúc đối mặt anh, chẳng qua là cảm thấy lúc này đứng ở trướcmặt cô, chính là thiếu niên ngày xưa ở bên cô.
Khi cô bỏ miếngkhoai tây chiên vào miệng lần thứ hai, sau đó cầm một cái, thân thểnghiêng qua lan can, đưa sang cho Đường Thời ở phía đối diện: “Cho anhăn.”
Hành động từng làm qua trăm ngàn lần, cô cũng lưu loát tự nhiên làm lại được.
Đường Thời sững sờ trong nháy mắt, há miệng.
Ngậm miếng khoai tây chiên vào trong miệng, anh lại quên nhai, chỉ nhìn chằm chằm cô gái đối diện ăn đồ ăn vặt, ăn cái này một chút ăn cái này mộtchút.
Giống như từ trước, cô cũng không có ăn bao nhiêu, sau khiăn xong hai tay dính dính, theo thói quen tiếp tục thò ra lan can, lauvề phía quần áo trắng tinh của anh.