Cố Khuynh Thành theo trong giọng nói Đường Thời, nghe được một tia mùi vị dung túng, làm cho tim của cô đập chậm đimột nhịp, cô ngẩng đầu nhìn Đường Thời một bộ kiên nhẫn đợi chờ, cắn cắn môi, sau đó ấp a ấp úng mở miệng, nói: "Em.. Em có chút không thoải mái.."
"Không thoải mái? " Đường Thời vươn tay sờ sờ cái trán Cố Khuynh Thành, nhiệt độ bình thường, nhưng là lại như cũ có chút không yên lòng, đem điện thoại, gọi một cú cho Tô Niên Hoa: "Lão Ngũ, giúp anh gọi bác sĩ.."
Đây là gọi bác sĩ cho cô sao? Cố Khuynh Thành theo bản năng vươn tay, đè tay Đường Thời xuống.
Đường Thời thân thể cứng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Cố Khuynh Thành, thấy ánh mắt cô gái có chút hoảng loạn, sau đó hướng về phía Tô Niên Hoa trong điện thoại tiếp tục nói một câu: "Trước không cần."
Sau đó thẳng tay cúp điện thoại, tiếp tục ngó chừng Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bị anh nhìn vậy có chút không ngóc đầu lên được, liền thõng đầu xuống, do dự một lát, mới dùng âm điệu tinh tế nói: "Em không thoải mái, không phải là ngã bệnh rồi, là bởi vì em.."
Cố Khuynh Thành nói tới đây dừng lại một nửa, mới ấp úng nói hết lời: "Em không ngủ đủ."
Cô nói xong câu đó, mặt cũng đỏ lên, cô cực kỳ nhìn Đường Thời một cái thật nhanh: "Công việc có chút nhiều, em làm không xong, về đến nhà còn phải làm thêm giờ.."
Nói tới đây, Cố Khuynh Thành cũng không có phát hiện, thanh âm của cô mang một luồng oán giận yếu ớt cùng ủy khuất: "Có chút công việc không phải là em chịu trách nhiệm, kết quả cũng là để em làm, chính mình cũng có công việc, em làm không xong.. Hơn nữa.."
Đáy mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một tầng bất an, cô cắn môi dưới, dừng lại thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "Em rất khỏe."
Bộ dạng biết điều này của cô làm cho Đường Thời trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều năm trước, cô bé Cố Khuynh Thành kia không làm bài tập, cần anh hỗ trợ, đáng thương chạy đến trước mặt anh.
Đáy lòng Đường Thời trong nháy mắt trở nên mềm mại như nước, sau đó lúc này mới chú ý tới, chính mình gần nhất trong đoạn thời gian này, hận không thể làm cho cô thời thời khắc khắc theo ở bên người, cho nên mới làm cho cô không ngừng mà hướng phòng làm việc của mình chạy tới, kết quả quên mất, cô còn có công việc.
Đáy lòng Đường Thời có chút xin lỗi, hơn nữa còn có mừng rỡ cùng đau lòng.
Mừng rỡ cô thậm chí ở trước mặt anh có thời điểm khả ái ngây thơ như vậy, yêu thương cô mấy ngày nay mệt nhọc.
Đường Thời vươn tay sờ sờ mái tóc dài của Cố Khuynh Thành, lời nói trong miệng nói ra, là sủng nịch mình cũng không phát hiện: "Cô bé ngốc, làm không xong công việc thì không làm, gắng gượng làm cái gì?"
Cố Khuynh Thành vốn cho là Đường Thời sẽ cảm thấy cô quá không thể chịu khổ rồi, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nói ra một câu như vậy, cô ngẩng đầu, đáy mắt nhìn Đường Thời, thoáng hiện rồi một tầng kinh ngạc.
Đợi đến cô thấy đáy mắt anh thật không có chút trách cứ nào, cô lúc này mới bất an thủ sẵn ngón tay của mình, như cũ có chút lo lắng chưa đầy hỏi: "Em đây, hiện tại có thể ngủ sao?"
Đường Thời nhìn tiểu bộ dáng khả ái bất an như vậy của cô, mặt mày trong nháy mắt cười rộ, anh chỉ chỉ nơi phòng ngủ trong phòng làm việc của mình, nói: "Đi phòng ngủ ngủ."
Cố Khuynh Thành đáy mắt thoáng hiện một tầng vui mừng: "Em đây đi lấy túi của em cùng điện thoại di động."
Đường Thời không nói gì, trực tiếp nhấn điện thoại nội tuyến, qua không tới nửa phút, Trương Tiể Tả giơ túi Cố Khuynh Thành lên đi vào phòng làm việc.