Lời kia nói một lần, cô đã mất dũng khí rất lớn, lần thứ hai... Cố Khuynh Thành dùng sức nắm ngón tay của mình, qua nửa, thanh âm mới thật thấp nói: “Em nói, em không có không thích anh đụng em...”
Thanh âm Cố Khuynh Thành, như cũ nhỏ đến đáng thương, chẳng qua là câu chữ trong miệng, lại rõ ràng rất nhiều, để cho Đường Thời nghe được thật sự rõ ràng.
Thời điểm Cố Khuynh Thành nói những lời này, ánh mắt tối như mực, vẫn không ngừng nhìn Đường Thời, chẳng qua là những lời này, thời điểm nói xong lời cuối cùng, cô liền e lệ rũ mắt xuống, cũng không dám nhìn tới Đường Thời nữa.
Cố Khuynh Thành như cũ dùng sức nắm ngón tay của mình, hô hấp cũng đi theo ngừng lại.
Cô nói, không phải là em yêu anh, không phải là em muốn cùng anh ở chung một chỗ, không phải là em muốn anh... Không phải là bất kỳ câu nói ấm áp đánh động lòng người nào.
Cô nói, chẳng qua chính là một câu đơn giản, em không có không thích anh đụng em...
Nhưng là, Đường Thời cảm thấy những lời này, là một câu nói tốt đẹp nhất cả đời này anh nghe qua.
Hạnh phúc tới quá mau, để cho anh có chút không cách nào tiêu hóa, cả người chỉ có thể tựa như bị điểm huyệt, cứng ngắc không có có phản ứng chút nào.
Bên trong nhà rất an tĩnh, chỉ có ánh đèn yếu ớt, nhàn nhạt quanh quẩn.
Cố Khuynh Thành đợi một lúc lâu, cũng không có nghe được thanh âm Đường Thời truyền đến, đáy lòng cô e lệ, từ từ bắt đầu bất an.
Đường Thời không tin cô sao?
Cố Khuynh Thành đáy lòng khẽ trở nên có chút lo lắng, cô cắn môi, giãy dụa rối rắm một lát, sau đó mở miệng lần nữa: “Đường Thời, em nói là thật sự.”
Anh vẫn như cũ không có phản ứng, giống như trong phòng ngủ, chỉ có một mình cô hướng về phía không khí, lầm bầm lầu bầu.
”Đường Thời, anhmuốn như thế nào mới tin em nói thật? “ đáy lòng Cố Khuynh Thành càng thêm lo lắng như lửa đốt, trong miệng nói, cũng hỗn loạn, không có kết cấu, thậm chí còn đeo một chút tức giận: “Đường Thời, anh là tên lường gạt!”
Đường Thời trong não vốn là đần độn, cảm thấy đây hết thảy không chân thật, trong lúc bất chợt bị Cố Khuynh Thành chỉ trích mình là tên lừa đảo, cả người anh khẽ sửng sốt một chút, ấn đường đi theo chau lên.
”Anh trước kia đã nói, em nói gì, anh cũng tin, anh thế nhưng không tin em... Trước kia em ở trường cấp 3 bị nói xấu, anh nói dù người trên toàn thế giới không tin em, chỉ cần em nói, anh đều tin...”
Đường Thời nghe đến đó, đáy mắt trong nháy mắt thoáng hiện một tia vui mừng, anh cũng không để Cố Khuynh Thành nói cho hết lời, liền tung mình một cái, đặt ở trên người Cố Khuynh Thành, hung hăng mà ngăn chặn môi của cô.
Anh hôn có chút kịch liệt, cánh môi còn mang theo run rẩy, ngay cả tay đang ôm cô đầu, cũng run run.
Thật ra thì cô không phải là cái gì cũng không nhớ được, không phải sao?
Cô còn nhớ rõ, anh từng đối với cô cam đoan.
Có lẽ người khác không biết những lời đó của cô đại biểu cái gì, nhưng là anh lại biết, cô rốt cuộc đang nói cái gì.
Vừa vào trường cấp 3, Cố Khuynh Thành liền hot nhất trường, cô đủ xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, thành tích học tập mặc dù không phải là tốt nhất, nhưng mà cùng là khá giỏi, có thể nhảy được vũ đạo xinh đẹp kinh diễm, cũng có thể vẽ ra bức tranh sinh động mộng ảo, nói như thế nào cũng coi là một người thập toàn thập mỹ.
Người như thế, khó tránh khỏi sẽ bị người ta ghen tỵ, có ít người đem những thứ ghen tỵ kia giấu dưới đáy lòng, có ít người sẽ khắc chế không được lựa chọn hành động.
Cho nên, ở lễ Giáng Sinh một năm kia, thời điểm lớp học tổ chức hoạt động tập thể, Cố Khuynh Thành liền gặp được phiền toái.
...