Hôn Sai 55 Lần

Chương 493




Lập tức, cô liền bị suy nghĩ ở tỏng lòng mình, làm cho lạnh lẽo chân tay, làm sao cũng không dám tiếp tục nghĩ tiếp. ‖..?!

Cố Khuynh Thành rửa mặt, để cho mình bình tĩnh một chút, mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Cô đi tới trước bàn ăn, nhìn bản thân chỉ động một ít đồ ăn, ngón tay nắm thành đấm, sau đó liền đem thức ăn còn dư lại, toàn bộ đổ vào trong thùng rác, ném bát đũa vào trong bồn rửa, mới một trở về trên ghế sa lon ở phòng khách lần nữa, sau đó ôm gối, nhìn chằm chằm cửa thư phòng.

Nhìn cũng không biết bao lâu, Cố Khuynh Thành cảm thấy đôi mắt chua xót, mới thu hồi ánh mắt lại, sau đó mở ra tập album lễ phục trên bàn trà.

Bên trong có một bộ lễ phục, đều là thiết kế nổi tiếng, đẹp kinh diễm.

Khiến Cố Khuynh Thành có chút hoa mắt, cô lật qua lật lại nhiều lần, cũng không có định muốn lấy bộ nào.

Chọn đến cuối cùng, trong lòng Cố Khuynh Thành bắt đầu sinh ra một cỗ đau thương không rõ, việc đính hôn này, vốn là chuyện của cô và Đường Thời, kết quả, chỉ có một mình cô làm.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm lễ phục khiến cô hoa mắt, rũ mi mắt xuống, sau đó tùy tay cầm bút, ở phía trên đánh dấu hai bộ.

Chọn xong lễ phục, Cố Khuynh Thành có chút không nắm được chủ ý, có nên đi hỏi ý kiến Đường Thời hay không, cô ngồi cô đơn trên ghế sa lon, nhìn về cuốn album hồi lâu, sau đó mới ôm nó đi lên lầu.

Cô đi tới trước thư phòng, giơ tay lên, gõ cửa một cái, bên trong cũng không có truyề ra tiếng gì, cô cũng không dám đi vào, liền giơ tay lên goc lần thứ hai, lúc này trong thư phòng mới truyền đến một gọi nói không lạnh không nóng: "Vào đi."

Cố Khuynh Thành đẩy cửa ra, hít sâu một hơi, ôm cuốn lễ phục, đi vào.

Đường Thời cũng không có làm việc, chỉ ngồi trên ghế sa lon, trong tay đang cầm một quyển sách xem, nghe được tiếng cô tiến vào, cũng không ngẩng ngẩng đầu lên, chỉ ngay khi cô tới gần, lên tiếng hỏi: "Làm sao?"

Cố Khuynh Thành lấy cuốn lễ phục, nhẹ nhàng đặt trên bàn trước mặt anh, sau đó mở ra, nói: "Em trọn mấy bộ lễ phục, anh xem một chút, có hài lòng không?"

Đường Thời cũng không có liếc mắt nhìn lễ phục trước mặt mình, ngón tay nhẹ nhàng lật một trang sách trên tay, vẫn là âm điệu lạnh nhạt như nước: "Em thích là được rồi, tôi đều có thể."

Ngón tay Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng run rẩy, nghiêng đầu, len lén nhìn Đường Thời, một hồi lâu, nhìn thấy người đàn ông cũng không có muốn nhìn quyển lễ phục, lúc này cô mới rũ mi mắt xuống, che lại thất vọng đáy mắt, sau đó cúi người, khép quyển lễ phục lại, ôm nó trở về trong lòng lần nữa, dừng một chút, nhẹ nói: "Em đi trước đây."

Đường Thời vẫn không có lên tiếng, sau khi Cố Khuynh Thành xoay người một, Đường Thời khép sách tỏng tay lại, sau đó đứng lên, trực tiếp nắm bả vai cô, lập tức ép cô lên bàn trước ghế sa lon.

Động tác của anh rất nhanh, Cố Khuynh Thành không hề chuẩn bị, cũng may lực đạo của anh không lớn, cũng không giống như lần trước, hung hăng đi thẳng vào vấn đề, nhưng mà cũng không giống như trước kia, vạn phần quan tâm chơi đùa với cô.

Chẳng qua khi anh tiến vào, Cố Khuynh Thành lại cảm giác được một chút hơi đau, sau đó đó rung động mãnh liệt.

Đường Thời từ bắt đầu đến kết thúc, không nói một câu, cũng không lên tiếng, anh từ trên người của cô rút lui, liền không nói tiếng nào cầm quần áo, tùy ý mặc lên người, đi ra thư phòng.