Đường Thời do dự một chút, một bên chuyển động tay lái, một bên gọi cho Trương Tiểu Tả....
Điện thoại rất nhanh được nghe, bên trong truyền đến tiếng Trương Tiểu Tả: "Đường tổng?"
Đường Thời lái qua con đường lớn bên trái: "Bây giờ tôi có chút việc, họp hủy bỏ."
"Được, Đường tổng." Trương Tiểu Tả một bên ghi chép, một bên nhìn lịch trình Đường Thời một chút: "Mười giờ sáng, ngài và Trương Tổng hẹn gặp tại nhà hàng Trùng Khánh đánh bài, giữa trưa có bữa tiệc..."
Xe quay đầu xong, chạy vào con đường có chút kín, Đường Thời mở ra chỉ dẫn đường, bỗng bị một chiếc xe gắn máy cướp đường, anh bỗng giẫm phanh lại, ngẩng đầu liếc mắtliếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành lớn bụng đứng dưới ánh mặt trời, mi tâm nhăn lại, hơi có vẻ bực bội giơ tay lên, hung hăng nhấn còi một cái.
Động tác anhcó chút lớn, "Ba" một tiếng, truyền vào trong tai của Trương Tiểu Tả bên kia điện thoại, đem lời Trương Tiểu Tả nói đến một nửa, cứ thế mà kẹp lại.
Đường Thời không tiếp tục mở miệng với Trương Tiểu Tả, gọn gàng ném một câu "Lịch trình hôm nay đều hủy bỏ toàn bộ", sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Đường Thời đạp mạnh chân ga, xe nhanh chóng tiến lên phía trước, khi sắp tiếp cận Cố Khuynh Thành, anh phanh xe, dừng xe ở trước mặt Cố Khuynh Thành, sau đó đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành.
Tối hôm qua, Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời tách ra, rõ ràng phập phồng không yên hơn nửa đêm, mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ, Cố Khuynh Thành nhìn qua Đường Thời đi về phía mình, tâm loạn suốt cả đêm, nhưng lại như có kỳ tích chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, cô không nhịn được kéo một tia cười: "Thật là đúng dịp, Đường Thời."
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành cười, lòng nặng nề khó chịu suốt cả đêm, cũng hơi thư giãn một chút, anh cười với Cố Khuynh Thành, không có nói cho cô, sớm như vậy, là bởi vì anh ở chỗ này cả đêm.
Đường Thời đứng ở trước mặt Cố Khuynh Thành, mới mở miệng, giơngj nói nhu hòa như thường: "Muốn ra cửa?"
Cố Khuynh Thành gật đầu, đầu tiên là "Ừ" một tiếng, sau đó còn nói: "Muốn đi kiểm tra sinh."
Đường Thời gần đây không ít lần tiếp xúc Cố Khuynh Thành, tuy nhiên lại chưa bao giờ theo cô đi kiểm tra, không biết có phải là tối hôm qua đưa cô về nhà, vừa lúc gặp Trần Mặc Thâm, đem tâm tình anh một mực tận lực trốn tránh nhấc lần nữa, khi anh nghe Cố Khuynh Thành muốn đi kiểm tra, trong lòng hiện lên một loại cảm giác không thoải mái giống như lần đầu tiên biết cô mang thai.
Đường Thời nhìn qua Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó quay đầu, nhìn sang ven đường, mới chậm rãi mở miệng nói: "Chỗ này không dễ đón xe, anh đưa em đi."
Nói xong, Đường Thời lui hai bước đến xe mình, kéo cửa ghế lái phụ ra.
Lên xe, Đường Thời hỏi Cố Khuynh Thành bệnh viện nào, sau đó liền khởi động xe.
Lúc này đã là mùa hè, tối hôm qua Đường Thời ở trong xe mở điều hoà cả đêm, nhiệt độ trong xe có chênh lệch, lúc anh lái xe được ước trừng mười phút, liền cho nhiệt độ lên cao một chút.
Cố Khuynh Thành thu những động tác tỉ mỉ này của Đường Thời vào mắt, khóe môi không nhịn được cong cong.
Đường Thời vừa lúc xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Cố Khuynh Thành, thấy được cô cong khóe môi, mặt mày anh cũng nhiễm lên một tầng vui sướng.