Hôn Sai 55 Lần

Chương 677




Một mực hôn đến Cố Khuynh Thành cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, Đường Thời mới buông cô ra, sau đó chăm chú ôm cô vào ngực mình, cúi đầu xuống, chôn đầu ở cổ cô: "Khuynh Khuynh, anh thích em, anh thích em đã hơn hai mươi năm."

- Khuynh Khuynh, anh thích em.

- Khuynh Khuynh, anh thích em.

- Khuynh Khuynh, anh thích em, anh thích em hơn hai mươi năm...

Cố Khuynh Thành lặp đi lặp ba câu này rất nhiều lần, mới hiểu được, rốt cuộc Đường Thời nói gì với cô.

Anh vậy mà thích cô... Hơn nữa còn thích cô, hơn hai mươi năm...

Cố Khuynh Thành bị người đàn ông hôn kịch liệt, làm cho trái tim đập nhanh, trong nháy mắt đứng im, cả người cô giống như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng tại chỗ, máu trong toàn thân đều ngừng chảy, bên tai không nghe được bất luận tiếng gì.

Trong cuộc sống Đường Thời, trong đêm khuya đều mơ thấy mình ôm cô, sau đó đột nhiên tỉnh lại, trong ngực ôm không phải cô mà là gối đầu của cô, trong mơ trên người cô có mùi vị quen thuốc, chẳng qua chỉ là hư ảo, trong phòng chỉ có hương Bạc Hà tươi mát.

Nhưng mà bây giờ, hô hấp của anh, đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, tất cả chân thật như vậy, phảng phất như là thật sự tồn tại.

Đường Thời nhớ không rõ, mình đã bao lâu, không có ôm ấp qua Cố Khuynh Thành, anh kìm lòng không được càng dùng lực ôm cô vào ngực, sau đó anh phát giác, cáo ôm ấp này, xúc giác cũng chân thực.

Khóe mắtĐường Thời, không nhịn được nổi lên một tầng nóng, anh cố gắng khắc chế long mình không nên kích động, vẫn bị đè nén quá lâu mà hơi có vẻ hỏng mất, đem đầu trôn sâu cổ cô, càng dùng lực. 

Thế nhưng mà, mặc kệ Đường Thời đang cố gắng khống chế chính mình, mắt anh ướt át, thấm qua mí mắt, tràn ra một giọt nước mắt.

Cố Khuynh Thành cảm giác được một cách rõ ràng ở chỗ cổ mình, có thứ ươn ướt, càng lúc càng thành chỗ ẩm lớn.

Cô vốn bởi vì anh liên tục nói ba câu"Khuynh Khuynh, anh thích em" mà kinh ngạc, đột nhiên bị bừng tỉnh, khóe mắt cô trợn trừng lên, nhìn chằm chằm lên vách tường phòng tắm trắng tinh, phản ứng thật lâu, mới hiểu được, ướt át trên cổ mình, đến cùng là cái gì.

Lòng cô, bỗng nhiên giống như là bị thứ gì hung hăng níu chặt, nổi lên một đợt đau đớn, cô vô ý thức muốn vươn tay, qua kiểm tra cổ mình.

Cô vừa cử động, dẫn tới Đường Thời ôm cô càng chặt hơn, trong giọng nói còn mang theo vẻ kinh hoảng thất thố: "Khuynh Khuynh, em không nên rời bỏ anh..."

Trong giọng anh, vẫn là giọng nói Cố Khuynh Thành quen thuộc nhất, thế nhưng ngữ khí, lại là cả đời này Cố Khuynh Thành chưa từng nghe qua từ miệng Đường Thời.

Bi thương, bối rối, sợ hãi, hoảng sợ... Để Cố Khuynh Thành hoàn toàn không dám tin tưởng lỗ tai mình.

Người cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Đường Thời lại một lần nữa thì thào bên tai cô, bên trong giọng nói, mang theo một tia cầu xin: "Không nên rời bỏ anh..."

"Không nên rời bỏ anh, Khuynh Khuynh..."

Theo Đường Thời nói, Cố Khuynh Thành cảm giác được ở chỗ cổ mình, lại truyền tới một giọt ẩm ướt.

Nhiệt độ rất nhỏ như thế, nóng cả da thịt cô, có chút như bị bỏng.