Editor: Quỳnh Nguyễn
Trước kia cô vẫn ngóng trông anh có thể cầu hôn mình, nhưng là vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn với Tứ Nguyệt dẫn đến cô tạm thời quên hết chuyện kia, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng người khác cầu hôn, đáy lòng cô trở nên càng thêm khát vọng thèm muốn.
Cố Khuynh Thành nhịn không được theo bản năng nghiêng đầu nhìn phía Đường Thời bên cạnh mình, muốn nhìn rốt cuộc vẻ mặt Đường Thời nhìn thấy cảnh tượng đẹp mà lại cảm động như vậy sẽ như thế nào.
Kết quả cô lại nhìn thấy Đường Thời nhìn đường phía trước không chuyển mắt, sau đó giẫm lên chân ga thuần thục điều khiển tay lái tiếp tục chạy đi phía trước.
Vẻ mặt Đường Thời bình tĩnh lãnh đạm giống như cảnh tượng nhiệt liệt như vậy với anh mà nói chỉ là một hồi nhất thời không quan trọng.
Thì ra bị cảnh cầu hôn kia cuốn hút chỉ có một mình cô a, Đường Thời căn bản là không cần... Tâm tình Cố Khuynh Thành nhịn không được hơi hơi sa sút.
---
Sau khi Cố Khuynh Thành và Đường Thời rời đi, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại có hai người Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa.
Không khí vốn náo nhiệt khi Đường Thời và Cố Khuynh Thành ở đó nháy mắt trở nên có chút yên lặng.
Cuối cùng Tứ Nguyệt vẫn đứng lên giật giật môi: "Phải ăn cơm chiều, em đi tìm y tá."
Nói xong Tứ Nguyệt liếc Tô Niên Hoa một cái, vẻ mặt người đàn ông không có một chút thay đổi, giống như không có nghe thấy tiếng của cô.
Tứ Nguyệt rũ mắt xuống, che giấu ánh mắt thoáng có chút mất mác lại, sau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
Ước chừng mười phút sau, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra một lần nữa, đi vào là y tá chăm sóc Tô Niên Hoa mấy ngày nay, trong tay bưng bàn ăn, cười xinh đẹp tiêu sái đi đến trên bàn, dọn bữa tối xong sau đó để lên trước giường bệnh, ngữ điệu ôn hòa nói: "Tô tiên sinh ăn cơm chiều."
Tô Niên Hoa bị đâm trúng vai phải, mặc dù tháo băng miệng vết thương, nhưng mà cầm đũa vẫn có chút không thuần thục như cũ, chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa ăn, cho nên thời điểm ăn cơm cần y tá đứng ở bên cạnh giúp đỡ múc nước canh, gắp thức ăn.
Một ngày ba bữa của Tô Niên Hoa đều là cái nữ y tá này chăm sóc, ở chung nhiều ngày như vậy cũng hơi chút quen thân một chút, nữ y tá múc nước canh cho Tô Niên Hoa, thời điểm đưa đến trước mặt anh nhịn không được mỉm cười hỏi một câu: "Tô tiên sinh, vị tiểu thư mỗi ngày trông coi ngài ở trong bệnh viện là vợ ngài sao?"
Tay trái Tô Niên Hoa cầm hơi hơi dừng một chút, sau đó biết nữ y tá chỉ Tứ Nguyệt, liền cúi đầu uống một ngụm nước canh mập mờ không rõ "Uh`m" một tiếng.
" Tô tiên sinh, vợ ngài đối với ngài thật tốt a." Nữ y tá cầm chiếc đũa gắp đồ ăn đặt ở trong bát Tô Niên Hoa, trộn lẫn cùng cơm đưa đến trước mặt Tô Niên Hoa: "Một ngày ba bữa của ngài đều là vợ ngài chuẩn bị vì ngài, cô ấy tốn rất nhiều tiền bạc tìm viện trưởng thuê một cái bếp nấu ở trong ăn cơm chúng tôi, đồ ăn đều là cô ấy tự mình đi siêu thị chọn, vừa rồi để cho tôi tới chăm sóc ngài ăn cơm nói là cô ấy muốn đi siêu thị mua đồ ăn ngày mai cho ngài."
Động tác Tô Niên Hoa ăn canh ngưng lại, anh muốn mở miệng hỏi một câu "Đồ ăn này không phải bệnh viện chuẩn bị?", cuối cùng vẫn lại là lựa chọn im miệng, chỉ một hơi uống sạch nước canh trong bát hướng về phía nữ y tá kéo khóe môi, nhợt nhạt nở nụ cười một chút, sau đó liền kéo cơm nữ y tá trộn lẫn đến trước mặt mình, im lặng tao nhã bắt đầu ăn.