Tô Niên Hoa "A " một tiếng, không có nói cái gì, ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt nhìn vách tường trước mặt trong chốc lát, sau đó liền xoay người, hướng về phía ghế lô nện bước chân đi tới, đi hai bước, mới giống như là nhớ tới cái gì, hướng về phía Tứ Nguyệt nói: "Kia trở về đi thôi. "
"Ừ. " Tứ Nguyệt hướng về phía Tô Niên Hoa ôn ôn nhu nhu đáp một tiếng, giương mắt thấy tầm mắt Tô Niên Hoa đang nhìn chính mình, cho nên không nhịn được mặt mày cong cong cười một tiếng.
Tối nay, Tứ Nguyệt trực tiếp từ công ty Thịnh Đường tới tham gia bữa tiệc cáo biệt độc thân của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành, cô mặc rồi một thân váy ngắn trang trọng, tóc búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng, trang điểm rất nhẹ, lúc cô cười lên, ở dưới ánh đèn hành lang phụ trợ, cả người lộ ra vẻ trong suốt tựa như học sinh trung học.
Tô Niên Hoa không nhịn được nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt nhiều nhìn mấy lần, sau đó anh phát giác, chính mình trái trong lồng ngực nơi nào đó mềm mại địa phương, nhảy lên tốc độ thế nhưng như kỳ tích trở nên tươi sống lên, càng nhảy càng nhanh.
Cảm giác như vậy... Cảm giác như vậy, đối với anh mà nói, trong đời từng có một lần, đó chính là thời điểm lần đầu tiên thấy Tôn Dĩnh.
Anh vẫn cho là, anh cả đời này cũng là chỉ biết vì một cô gái mà tim đập rộn lên, nhưng không ngờ tới, thế nhưng sẽ có lần thứ hai.
Tô Niên Hoa tựa như bị cái chùy hung hăng mà gõ một cái sau ót, cả người trong nháy mắt giật mình ngay tại chỗ.
Tứ Nguyệt bị Tô Niên Hoa nhìn mắt cũng không thèm chớp làm cho có chút khẩn trương không nói ra, mặt của cô hiện lên một tầng hồng, theo bản năng thõng mi mắt xuống, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt người đàn ông nhìn chính mình, trái tim cô đập rất nanh, cuối cùng không chịu nổi lên tiếng, hướng về phía Tô Niên Hoa nói: "Làm sao không đi?"
Tô Niên Hoa bừng tỉnh, anh bị cảm giác nơi đáy lòng mình lúc rồi bị cho sợ đến vẻ mặt có chút bối rối, tựa như làm cái gì việc trái với lương tâm, nhanh chóng quay đầu, không nói tiếng nào nện bước chân, hướng về phía trong ghế lô đi tới.
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Niên Hoa trong chốc lát, sau đó cất bước đuổi theo.
Lúc bữa tiệc cáo biệt độc thân kết thúc, người bên trong, chân chính thanh tĩnh đã không còn dư lại mấy.
Uống đến giống như một bãi bùn lầy, Lâm Cảnh Thần mang theo một tia lý trí cuối cùng, chọn một bài « tình ca độc thân ».
« tình ca độc thân » chính là nguyên xướng, tất cả mọi người không có lấy míc, ở khi bài hát vang lên, có người dẫn đầu hát lên, sau đó tất cả mọi người theo đó kìm lòng không đậu cũng mở miệng ra.
Ở trong tiếng ca, có người không ngừng bắt đầu đi ra, người uống rượu say bị ngoài không uống say đỡ ra ngoài, mọi người cáo biệt nhau, chúc phúc.
Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành rời đi cuối cùng, bữa tiệc cáo biệt độc thân này là Lâm Cảnh Thần cử hành, cuối cùng thời điểm tính tiền, mặc dù anh ta uống say như chết, nhưng mà anh ta vẫn rất có tiết tháo đi tiền trả, kết quả còn không có lấy thẻ của mình ra, cước bộ chợt mềm nhũn, người liền ngã vào trong ngực Lục Nhiên, cho nên cuối cùng vẫn là Đường Thời móc ra ví tiền, thanh toán.
Lúc Đường Thời đi cà thẻ, Cố Khuynh Thành đi phòng vệ sinh.
Đường Thời cà thẻ xong, tư thái ưu nhã dựa trước cửa đại sảnh, đợi Cố Khuynh Thành, anh đợi ước chừng mười phút đồng hồ, kết quả cũng không có đợi đến khi Cố Khuynh Thành tới đây, sau đó càng nhẫn nại đợi trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được, liền hướng về phía phòng vệ sinh đi tới.