Hôn Sai 55 Lần

Chương 816




Sau đó, ngoài cửa sổ đột nhiên bổ xuống một tia chớp, ngay sau đó có tiếng sấm đinh tai nhức óc, cuồn cuộn mà tới...?!

Tô Niên Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, nghiêng đầu liếc mắt ra ngoài cửa sổ, lúc về nhà còn êm đẹp, đột nhiên thay đổi, có giọt mưa đập vào cửa kính kêu lốp bốp.

Tay Tô Niên Hoa cầm di động, rủ xuống trên ghế, dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có đan xen tiếng sấm ngoài cửa sổ, tiếng gió, tiếng mưa không ngừng lọt vào trong tai.

Tô Niên Hoa phát giác, không có cùng Tôn Dĩnh nói chuyện, không còn bối rối.

Tô Niên Hoa không biết mình ngồi bao lâu, di động trong lòng bàn tay vang lên, anh mở to mắt, nghiêng đầu nhìn một cái, điện báo một chuỗi số điện thoại, đêm nay anh nhìn qua rất nhiều lần, cánh môi Tô Niên Hoa khẽ động, tay dùng lực nắm chặt điện thoại di động, từ đầu đến cuối không có vươn tay nhận nghe, chỉ tùy ý cho chuông điện thoại không ngừng vang lên, mãi cho đến sau cùng cúp máy, toàn bộ trong phòng quay về yên tĩnh lần nữa.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa gió càng nổi lên hơn, Tô Niên Hoa nhớ được lúc bản thân về nhà, cửa sổ phòng khách không có đóng, thế là liền tùy ý ném điện thoại di động ở trên ghế sa lon, sau đó đi ra phòng ngủ.

Mưa theo cửa sổ mở, hất vào trên ban công, rơi thành một vũng nước.

Tô Niên Hoa đóng cửa sổ, cầm lấy giẻ lau nhà lau ban công, sau đó liền ném giẻ lau nhà lung tung ở một bên, cất bước đi trở về phòng khách.

Tô Niên Hoa trước khi đi vào phòng ngủ chính, quét mắt phòng ăn một vòng, nhưng từ cửa lại không có nhìn thấy bóng dáng Tứ Nguyệt, Tô Niên Hoa nhăn mày, đi về phía phòng ăn, đi đến nhìn một chút, không có một ai, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh, phát hiện cửa không có khóa trái, đẩy ra, bên trong vẫn không có ai.

Tứ Nguyệt không ở nhà?

Tô Niên Hoa liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, sau đó đi đến trước cửa, kết quả nhìn thấy dép lên của Tứ Nguyệt đặt chỉnh tề dưới đất.

Quả nhiên là ra ngoài...

Đêm hôm khuya khoắt, đi làm cái gì?

Tô Niên Hoa do dự một chút, đang chuẩn bị đổi giày, anh nghe thấy ngoài cửa truyền đến tất tiếng xột xoạt, là tiếng điền mật mã, sau đó cửa bị đẩy ra, rơi vào tầm mắt Tô Niên Hoa, là Tứ Nguyệt bị xối thành ướt sũng.

Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa đứng ở cửa, hơi sững sờ một chút, sau đó liền vươn tay, vắt nước trên quần áo của mình hai lần.

Tô Niên Hoa đứng tại chỗ không hề động, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi, sau đó mở miệng, hỏi: "Em đi làm cái gì?"

Tứ Nguyệt tùy ý nắm tóc ưỡn đẫm của mình, nghiêng đầu, vặn một chút, sau đó cởi giày ướt ra, lúc này mới cất bước đi vào nhà, một bên đóng cửa, một bên từ trong túi áo của mình móc ra túi thuốc, đưa cho Tô Niên Hoa: "Không phải dạ dày anh không thoải mái sao?Em đi mua một ít thuốc."

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm thuốc trong tay Tứ Nguyệt, tay vô ý thức nắm thành quả đấm, cánh môi anh mím chặt.

Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa không nhận, coi là chán ghét cô nên anh không có thèm thuốc cô mua, không nhịn được rủ đầu xuống, ngữ điệu mang theo một chút mất mác nói: "Dạ dày không thoải mái, khẳng định ban đêm nghỉ ngơi không tốt."

Tứ Nguyệt nói xong, mở mắt liếc Tô Niên Hoa: "Em đi rót nước cho anh, anh uống thuốc rồi sẽ dễ chịu rất nhiều."