Editor: Quỳnh Nguyễn
Nếu ngươi đồng thời thích hai cô gái, như thế ngươi phải chọn người thứ hai, bởi vì nếu ngươi thật sự thích người thứ nhất mà nói liền sẽ không đang vui vẻ với cô gái thứ hai rồi.
Tô Niên Hoa cũng không biết những lời này xuất từ nơi nào, nhưng mà anh lại cảm thấy những lời này kỳ thật là có lên án, bởi vì thời điểm ngươi thích người thứ hai ngươi sẽ phát hiện cô gái thứ nhất ở đáy lòng ngươi sẽ từ từ trở thành nhạt.
Tôn Dĩnh nói để cho anh lựa chọn anh thiếu cô ấy một lời chia tay, đúng là như vậy, tình yêu một hồi kia của anh và Tôn Dĩnh không có chia tay không giải quyết được gì thì mỗi người đi một ngả, hiện giờ cô ấy trở về muốn một cái kết quả, Tô Niên Hoa anh mặc dù không dám nói mình là một người tốt nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không là người đàn ông sợ hãi rụt rè khi gặp chuyện, cho nên anh từ trong nhà ra ngoài cũng không có trực tiếp đi công ty mà là gọi điện thoại cho Tôn Dĩnh cùng cô ấy hẹn gặp ở sân bay, sau đó liền trực tiếp đi xe tới sân bay.
Thời điểm Tô Niên Hoa đến sân bay bất quá mới chín giờ buổi sáng, máy bay Tôn Dĩnh là hai giờ buổi chiều, thời điểm nhận được điện thoại của anh có lẽ chưa sắp xếp hành lý, cho nên thời điểm Tô Niên Hoa đến Tôn Dĩnh còn chưa tới.
Tô Niên Hoa tùy ý tìm một cái quán cà phê ngồi ở góc khuất nhất, cực kỳ yên tĩnh kiên nhẫn chờ, trên đường anh chỉ nói qua một câu đó chính là tìm người phục vụ cho một ly cà phê.
Ước chừng mười giờ rưỡi Tô Niên Hoa nhận được điện thoại Tôn Dĩnh, anh nói vị trí mình đang ở cho Tôn Dĩnh, sau đó cúp điện thoại đợi khoảng mười phút liền nhìn thấy Tôn Dĩnh lôi kéo một cái rương hành lý khoan thai đến.
Tô Niên Hoa biết khẩu vị Tôn Dĩnh, không đợi người phục vụ đưa menu liền trực tiếp gọi người phục vụ mang một ly nước trái cây cho Tôn Dĩnh.
Tôn Dĩnh ngồi xuống tháo mũ trên đầu xuống, có lẽ do bay đường dài cô cũng không có trang điểm, trên mặt vẫn là bộ dáng trắng trong thuần khiết giống trong ấn tượng của Tô Niên Hoa như cũ.
Người phục vụ rất nhanh bưng nước trái cây lên, Tôn Dĩnh nói một tiếng "Cảm ơn", kéo nước trái cây đến trước mặt mình, hít một hơi, sau đó mới nhìn Tô Niên Hoa hỏi: "Niên Hoa, anh nghĩ xong chưa?"
Tô Niên Hoa còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ca khúc trong quán cà phê đột nhiên phát bài hát tiếp theo cực kỳ hợp với tình hình là một bài《 chia tay khoái hoạt 》.
Tô Niên Hoa chờ sau khi tiếng Lương Tĩnh Như hát hai câu mới đặt tay ở trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Dĩnh khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Tiểu Dĩnh, thực xin lỗi."
Ở trong tình yêu, một nam một nữ, ba chữ thực xin lỗi có đôi khi là cảm động nhất, đôi khi cũng đả thương người nhất.
Thời điểm Tôn Dĩnh nghe được ba chữ kia tay cô tự động nắm chặt.
---
Tứ Nguyệt vẫn phụ trách khách hàng Hải Nam, hôm nay đến Bắc Kinh cô tự mình tới sân bay tiếp đón.
Khách hàng mười hai giờ giữa trưa mới đến, cô sợ đường đi xa xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, cho nên tới đây trước hai giờ.
Ai ngờ tình hình giao thông hôm nay đặc biệt tốt, vậy mà bất quá bốn mươi phút liền đến sân bay, cách thời gian đón máy bay còn hơn một giờ, vì thế liền tìm một quán cà phê muốn nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới vừa vừa bước vào quán cà phê kia cô liền liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Niên Hoa và Tôn Dĩnh ngồi ở trong góc.