Hôn Trộm Làn Gió

Chương 37




Vài ngày trước kỳ thi đại học, để học sinh thư giãn và chuẩn bị tâm lý tốt nhất, trường cấp ba A cho toàn bộ học sinh lớp 12 nghỉ 3 ngày.

Sau khi thu dọn hết đồ đạc trong ngăn kéo, nhìn lớp học trống trải, trong lòng Hướng Vãn Vãn có chút không nỡ.

Hiếm khi thấy được tâm trạng chán nản như vậy của cô, Tần Thư nói đùa: “Sao vậy? Không nỡ à? Lúc trước mình giúp cô Hoàng thu thập những nguyện vọng của các bạn lớp mình, thì cũng đã xem qua rồi. Học sinh lớp mình thì có 2/3 đều chọn thi vào đại học A, vậy nên cậu không cần buồn, dù sao sau này học lên nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.”

Hướng Vãn Vãn “ồ” một tiếng thờ ơ, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.

Tần Thư nhìn cô. Từ nhỏ đã cùng Hướng Vãn Vãn lớn lên, nên cô rất hiểu rõ cô ấy.

Tần Thư nhướng mày, ngữ khí có chút không tốt nói: “Này, Hướng Vãn Vãn, đừng có nói với bà đây là cậu không định thi vào đại học A nhé!”

Hướng Vãn Vãn dừng một chút, nở nụ cười tự tin thường ngày và lắc đầu: “Làm gì có chuyện đấy.”

Tần Thư đánh giá cô lại vài lần, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, cậu vừa nhìn mình như sắp muốn chia tay với mình vậy, kỳ lạ nha.”

“….”

Hướng Vãn Vãn trợn mắt với Tần Thư, kéo cặp sách của Tần Thư rời đi.

Tần Thư đi phía sau cô, dọc đường hai người thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, trên cơ bản đều không rời xa được chủ đề thi đại học.

Chuyện đi chơi sau kỳ thi thì Hướng Vãn Vãn không có định nói với Mã Dao, cũng không nói cho Cận Tập Ngôn biết. Cùng Tần Thư đi bộ đến cổng trường, chuẩn bị gọi taxi về nhà.

Khi hai người vừa mới đi ra khỏi cổng trường, cách đó không xa, hai người đàn ông cao to lực lưỡng bước xuống từ một chiếc ô tô màu trắng.

Hai người đàn ông dán mắt vào Hướng Vãn Vãn, cúi đầu trao đổi với nhau vài câu rồi đi về phía cô.

“Hướng Vãn Vãn?”

Hướng Vãn Vãn đang nói chuyện với Tần Thư, nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Hai người đàn ông to lớn đứng trước mặt cô với vẻ mặt dữ tợn.

Cô nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Tần Thư đã đứng lên chặn phía trước cô, sắc mặt nghiêm túc nhìn hai người đàn ông: “Làm gì?”

Người đàn ông cao hơn một chút phớt lờ Tần Thư, từ trên cao nhìn xuống Hướng Vãn Vãn và nói: “Cha mày đánh bạc nợ câu lạc bộ chúng tao 100 vạn, đã khất lên khất xuống hơn 1 năm rồi còn chưa trả.”

Hướng Vãn Vãn cau mày, nghe thấy những lời này bàn tay đang đặt bên người siết chặt lại thành nắm đấm.

Nhưng chỉ được một lúc, lại vô lực buông ra.

“Ồ.”

Cô quay đầu đi, giọng nói cố ý có chút lãnh đạm: “Ông ta nợ các người, các người tự đi tìm ông mà đòi.”

“Nếu cha mày còn trả tiền được, thì chúng tao cần tìm mày làm gì.” Người đàn ông cường tráng nhìn cô với ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Hay cả nhà mày đều định giả nghèo giả khổ để quỵt nợ?”

Hai người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn, xung quanh bên cạnh có rất nhiều học sinh đi qua đều ngoái đầu lại nhìn họn họ bằng ánh mắt tò mò.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất bất lực nhưng cô không muốn thể hiện ra điều này. Cô ổn định lại tinh thần, nắm lấy tay Tần Thư, lấy hết dũng khí giải thích: “Hướng Đại Vĩ đã ly hôn với mẹ tôi, tôi được tòa phân cho sống với mẹ, tôi và ông ta không phải là người một nhà nữa rồi.”

“Hahahaha!!! Không phải người một nhà?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng.

“Có phải hay không cũng không do mày quyết định.”

“Mày đang nói cái quái gì vậy?”

Biết rõ tình hình của gia đình Hướng Vãn Vãn, lại nghe người đàn ông kia nói cô như vậy, Tần Thư cực kỳ tức giận, một tay giơ cặp sách lên, không quản cái gì muốn ném thẳng vào đầu người đàn ông kia.

Hướng Vãn Vãn ôm chặt lấy tay cô: “Thư Thư, đừng.”

Bị cô cản lại, dường như hiểu cô không muốn làm to chuyện lên, Tần Thư đau lòng quay người ôm lấy cô, nhìn hai người đàn ông phía trước, hét lên: “Nếu chúng mày còn làm như vậy thì tao sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Báo cảnh sát?”

“Hahahahahaha!!!!”

“Chúng mày còn muốn báo cảnh sát?”

“Nợ tiền không trả lại còn đòi báo cảnh sát??”

Hai người đàn ông cười ầm lên, cầm điện thoại lên đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất nói: “Tao đợi, chúng mày báo cảnh sát đi! Hahahahaha!!Nợ tiền mà còn muốn ăn quỵt à.”

Xung quanh có ngày càng nhiều học sinh đang đứng xem.

Tần Thư nhìn chiếc điện thoại trước mặt, ôm chặt Hướng Vãn Vãn hơn, ánh mắt hung dữ nhìn người đàn ông đang cười không ngừng phía trước.

Vẻ mặt như chỉ cần Hướng Vãn Vãn nói một câu, cô nhất định sẽ tiến lên xử đẹp hai tên đàn ông chó má này.

Bầu không khí có chút căng thẳng.

Hướng Vãn Vãn không muốn làm to chuyện này lên.

Một người đàn ông khác nói: “Cô bé, câu lạc bộ chúng tôi là kinh doanh hợp pháp, chứ không phải những bọn cho vay nặng lãi, cháu đừng sợ.”

Nói xong, anh ta giật lại điện thoại trong tay người đàn ông cao lớn kia: “Cha cháu nói với ông chủ chúng tôi rằng kỹ năng chơi bida của cháu rất tốt. Ông chủ cực kỳ có hứng thú, lần này chúng tôi tìm cháu không có mục đích gì xấu, chỉ là ông chủ muốn mời cháu cùng đánh vài trận.”

“Anh cùng con ranh này nói nhiều như vậy làm gì! Con ranh này có thể đánh được cái gì chứ? Đầu năm nay đi thu tiền thật là không dễ dàng gì mà.”

Người đàn ông cao lớn lại nói: “ Trực tiếp tìm mẹ cô ta, số tiền này là trước khi Hướng Đại Vĩ ly hôn đã nợ rồi, theo lý thì hai vợ chồng phải cùng nhau trả nợ.”

Nghe những gì người đàn ông nói, ánh mắt Hướng Vãn Vãn hiện lên sự sợ hãi. Cô đẩy Tần Thư sang một bên: “Tôi đi cùng các anh, đừng có đến tìm mẹ tôi.”

Tần Thư kéo cô lại: “Cậu làm gì vậy, hai người này nhìn không giống người tốt tý nào.”

“Cái gì không giống người tốt!” Người đàn ông cao lớn móc trong túi ra tấm thẻ công tác, trên mặt lộ vẻ không vui.

“Ranh con, mày xem cho rõ, chúng tao là nhân viên tuyển dụng của câu lạc bộ Tinh Diệu.”

“Thì làm sao? Cậu ấy cũng không nợ tiền các người, dựa vào đâu mà bắt cậu ấy đi theo.”

Người đàn ông cao lớn tự tin nói: “Cha nợ tiền thì con phải trả, không phải sao?”

“Tần Thư, đừng nói nữa.” Hướng Vãn Vãn bình tĩnh lại, nhìn hai người đàn ông hỏi: “Nói như vậy, chỉ cần tôi đến chơi bida với ông chủ các anh, thì các anh sẽ không đi tìm mẹ tôi nữa?”

Với việc ông chủ nhà mình bị người ta nợ 100 vạn, lại không vội vàng đòi, ngược lại muốn cùng cô bé này chơi bida, bọn họ cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Người đàn ông cao hơn lại nói: “Ý của ông chủ chúng tao là vậy, nếu sợ chúng tao là người xấu thì tự mình đến câu lạc bộ Tinh Diệu đi. Ông chủ chúng tao đang đợi mày ở phòng vip 1. Nếu 30 phút sau mày không đến, chúng tao sẽ đi tìm mẹ mày đòi tiền.”

Người đàn ông nói xong liền kéo người đàn ông còn lại rời đi, Hướng Vãn Vãn nhìn bóng lưng của bọn họ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tần Thư: “Đi thôi, chúng ta về nhà. Loại chuyện này cậu đừng để tâm nữa, bố mẹ cậu đã ly hôn rồi, bọn họ cho dù có tìm đến mẹ cậu cũng chẳng làm sao cả.”

Đúng lúc này có một chiếc taxi đang đi tới.

Hướng Vãn Vãn đưa cặp sách cho Tần Thư, bước lên trước và mở cửa ghế lái phụ: “Tần Thư, cặp sách của mình để ở chỗ cậu nhé.”

Tần Thư túm lấy tay cô: “Cậu muốn làm gì! Cậu thật sự muốn đi? Mình không đồng ý!”

“Mình bắt buộc phải đi.” Hướng Vãn Vãn kéo tay cô ra.

Tần Thư quay người mở cửa hàng ghế sau: “Vậy mình cũng đi.”

Chuyện của cha cô luôn là cái gai đâm sâu trong lòng Hướng Vãn Vãn. Tần Thư không muốn bạn thân mình phải trải qua những chuyện khó chịu này một mình.

Hướng Vãn Vãn kiên quyết nói: “Tinh Diệu là câu lạc bộ lớn nhất và an toàn nhất thành phố A, sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu về nhà trước đi, chuyện này mình có thể tự giải quyết được.”

Đối diện với sự yếu đuối nhưng cố chấp hiếm có trong ánh mắt cô, cơn tức giận đang dâng cao của Tần Thư lập tức bị sự đau lòng dập tắt, biết cô đã hạ quyết tâm, mình nói gì cũng vô ích. Tần Thư dừng một chút, rút tay về, đôi mắt có chút đỏ: “Vậy cậu có chuyện gì thì phải ngay lập tức gọi cho mình.”

Hướng Vãn Vãn cười nói: “Được.”

Tần Thư luôn hiểu rất rõ Hướng Vãn Vãn là người như thế nào, bất kể chuyện gì xảy ra, cô đều thích tự mình gánh vác nó.

Nhưng vấn đề lần này không phải là vấn đề mà ở độ tuổi bọn họ có thể xử lý được.

Nhìn chiếc xe taxi đã đi xa, Tần Thư càng cảm thấy bất an.

Cô gọi một chiếc taxi khác, trực tiếp đến thẳng Cận gia.

*

Hướng Vãn Vãn đến câu lạc bộ Tinh Diệu, người phục vụ vừa nghe thấy cô nói muốn đến phòng bida vip 1, thì không hỏi lời nào trực tiếp dẫn cô qua đó.

Trong phòng bao có rất nhiều người, hầu như đều là những người đàn ông cao lớn mặc vest, tất cả đều đứng quanh một chiếc bàn bida.

Trung tâm của đám đông là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, anh ta rất cao, vai rộng, mặc áo sơ mi đen trông rất bảnh bao, đặc điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt là đôi mắt đào hoa quyến rũ kia. Tuy không cười nhưng vẫn có ý cười, điều này làm cho người khác cảm giác có chút dịu dàng.

Nhìn không giống một ông chủ xã hội đen chuyên cho người đi đòi nợ chút nào.

Thấy cô đi tới, người đàn ông đang cầm cây cơ bước ra khỏi đám đông, dừng lại trước mặt cô, cúi đầu cười nói: “Em gái, em chính là con gái của Hướng Đại Vĩ?”

Hướng Vãn Vãn bắt gặp ánh mắt của anh ta, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Tôi không phải là con gái của ông ta.”

Người đàn ông trầm giọng cười: “Vậy…em gái, em là Hướng Vãn Vãn?”

Hướng Vãn Vãn không trả lời.

Thẩm Tùng Văn không để tâm, cười nói: “Cha em nói, em đã giành giải quán quân giải đấu Tư Lạp Khắc dành cho thiếu niên tại Pháp. Tôi rất là tò mò đấy.”

“….”

“Em gái, em cũng biết đấy, một năm trước ông ta nợ câu lạc bộ của tôi 100 vạn vẫn chưa trả, nên tôi là người bị thiệt thòi mà. Nhưng tôi cũng là một người trọng dụng nhân tài, em xem hay là thế này đi, em ở trước mặt tôi biểu hiện tốt một chút. Tôi sẽ đồng ý cho Tinh Diệu ký với em bản hợp đồng làm người đấu tập trong 2 năm coi như trả nợ. Chuyện của cha em tôi cũng không nhắc tới nữa, có được không?”

Giọng điệu của người đàn ông rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ đều nói việc Hướng Đại Vĩ nợ tiền của anh ta, trả nợ là điều hiển nhiên phải làm, không những thế lại còn đưa ra phương pháp trả nợ rất trượng nghĩa nữa chứ. Khiến Hướng Vãn Vãn thậm chí không tìm thấy khe hở nào để phản bác lại.

Nhưng mà sắp tới cô phải tham ra kỳ thi đại học, nỗ lực lâu như vậy, còn tưởng tượng ra cuộc sống đại học mình sẽ như thế nào, bây giờ cô không thể cứ thế mà từ bỏ được.

Nhưng 100 vạn, mẹ cô đi làm hai năm không ăn không uống cũng không chắc trả nổi số tiền này.

Hướng Vãn Vãn trầm mặc hồi lâu: “Nhưng tôi còn phải đi học.”

Thẩm Tùng Văn nhìn đồng phục học sinh trên người cô: “Lớp mấy rồi?”

“Lớp 12.”

“Vài ngày nữa là tới kỳ thi đại học rồi…..”

Thẩm Tùng Văn gõ gõ ngón trỏ vào bàn bóng.

Sự bình tĩnh quật cường của cô gái nhỏ khiến người khác đau lòng.

“Thế này đi, tôi xem kỹ năng của em trước, nếu như tôi hài lòng, vậy thì em tiếp tục đi học, kỳ nghỉ hè lại tới đây đấu tập, em thấy thế nào?”

Nghe những lời như “bố thí” này của anh ta, đôi mắt Hướng Vãn Vãn đỏ hoe, lòng tự trọng của cô như bị chà đạp trên mặt đất.

Không muốn đồng ý, nhưng tình thế ép buộc không thể không đồng ý.

Cô giơ tay áo lên lau nước mắt, đi về phía bàn bida dưới ánh mắt của mọi người.

Cầm gậy lên: “Chơi loại nào?”

Thẩm Tùng Văn: “Em gái, em giỏi loại nào?”

Hướng Vãn Vãn mặt không chút cảm xúc nói: “Loại nào cũng biết một chút.”

Trên bàn vừa kết thúc một trật 8 bóng*.

Thẩm Tùng Văn đề nghị: “8 bóng?”

*Bida 8 bóng: là kiểu chơi phổ biến và thông dụng nhất. Người chơi nào đánh được quả bóng số 8 vào lỗ và có điểm số cao sẽ chiến thắng.

“Được.”

Sau khi người phục vụ sắp xếp bàn xong, Thẩm Tùng Văn nói: “Em gái, em chơi trước đi.”

Hướng Vãn Vãn nhìn anh ta, không động đậy.

Thẩm Tùng Văn cười nói: “Làm sao, tôi nhường em đánh trước để em chiếm lợi thế, không tốt sao?”

Hướng Vãn Vãn mím môi: “Tôi đánh trước?”

Thẩm Tùng Văn gật đầu: “Đánh đi.”

“Ồ” Hướng Vãn Vãn cầm gậy cơ và đi đến góc cuối bàn và trực tiếp đánh bóng.

Ông chủ bọn họ đã có lệnh nên hầu hết các vệ sĩ và nhân viên của câu lạc bộ chỉ nhìn Hướng Vãn Vãn với thái độ khinh thường mà thôi.

Sau khi Hướng Vãn Vãn đánh quả bóng đầu tiên xong, cô ngắm từng quả bóng vào mục tiêu của mình, rồi từng quả từng quả đều rơi vào lỗ, đến khi xử lý tất cả mục tiêu xong cô mới đánh tới quả bóng quan trọng nhất, quả số 8, cũng không ngoài dự đoán, trực tiếp ghi điểm. 

Suốt quá trình, Thẩm Tùng Văn bị cô chèn ép một cách dữ dội, thậm chí chạm vào bóng cũng không có cơ hội.

Là câu lạc bộ bida lớn nhất thành phố A, trường hợp một gậy xử hết cả bàn bóng cũng chưa phải là chưa gặp qua.

Nhưng dùng thời gian ngắn như này thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, cả quá trình Hướng Vãn Vãn chỉ mất khoảng hơn 1 phút.

Những nhân viên trước đó khinh thường cô, bây giờ hoàn toàn sững sờ nhìn cô.

Ngay cả Thẩm Tùng Văn trước đó không có quá để tâm nhưng xem xong cũng thật sự kinh ngạc.

Hướng Vãn Vãn đặt cây gậy trở lại trên bàn, đôi mắt có chút trống rỗng: “Anh hài lòng không?”

Nghe thấy cô nói, Thẩm Tùng Văn mới hoàn hồn lại, anh ta đem cây gậy đặt trên bàn, vừa định vỗ tay khen hài lòng thì “Uỳnh” một tiếng, cửa phòng bao bị một người từ bên ngoài đá bật ra.

Cận Tập Ngôn mang theo hơi thở lạnh lùng xuất hiện ở cửa phòng.

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Hướng Vãn Vãn rất dễ dàng nhìn thấy anh.

Từ lúc đến đây đã bị bao vây bởi rất nhiều những ánh mắt chế giễu, những sự tủi thân đang bị kìm nén bấy lâu vừa nhìn thấy anh thì lập tức được giải phóng. Nhưng cùng với đó là cảm giác tự ti cũng dần tăng lên.

Vừa trông mong lại vừa không muốn bị anh nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Cô đứng đó, ngây người nhìn anh.

Người phục vụ đứng ngoài cửa hoảng sợ chặn phía trước Cận Tập Ngôn, muốn ngăn cản anh.

“Cận thiếu gia, thiếu gia nhà chúng tôi không cho phép bất cứ ai bước vào đây….”

Cận Tập Ngôn không để ý đến lời nói của cô ta, anh nhìn quanh phòng riêng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Hướng Vãn Vãn, sau đó đi về phía cô, trực tiếp bỏ qua người phục vụ trước mặt.

Thấy vậy, những vệ sĩ đang đứng quanh bàn tiến lên ngăn anh lại.

Thẩm Tùng Văn ngăn bọn họ: “Đừng động.”

Sau đó, anh ta nhìn Cận Tập Ngôn với giọng điệu quen thuộc: “Tập Ngôn, sao em lại đến đây?”

Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi của anh ta, đi tới trước mặt Hướng Vãn Vãn, xoay người cô vài vòng để kiểm tra. Một lúc sau, khi không phát hiện ra điều gì bất ổn, anh mới ngước nhìn cô, giọng nặng nề: “Bọn họ bắt nạt em?”

Hướng Vãn Vãn muốn nói “không có”, nhưng từ lúc nhìn thấy anh, cô nghẹn ngào, nước mắt đong đầy khóe mi, như thể cô vừa nói ra thì sẽ òa khóc ngay lập tức. 

Cô không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình ra bên ngoài.

Hướng Vãn Vãn lắc đầu.

Thấy cô như vậy, ánh mắt Cận Tập Ngôn càng thêm lạnh lùng, anh cau mày nhìn Thẩm Tùng Văn, như muốn nghĩ sẽ xử lý anh ta như thế nào.

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Cận Tập Ngôn, Thẩm Tùng Văn giơ tay lắc lắc: “Anh không có bắt nạt cô bé, bố em ấy nợ anh 100 vạn, anh liền bảo cô ấy chơi với anh một ván. Mà kỹ năng của em ấy quá mạnh, đến bóng anh còn chưa có chạm vào được.”

Hướng Vãn Vãn không muốn Cận Tập Ngôn biết về khoản nợ cờ bạc của cha cô.

Bình thường cô luôn chăm chỉ học tập để bản thân có thể trở nên ưu tú xuất sắc, có thể xứng với anh. 

Thậm chỉ còn tự an ủi bản thân, hai người cũng không có gì quá khác biệt, đều là hai mắt một mũi, đều ăn rồi đi vệ sinh……

Khi Thẩm Tùng Văn thản nhiên nói trước mặt anh về khoản nợ của cha mình, Hướng Vãn Vãn cảm thấy những niềm tin và nỗ lực mà bản thân “tự lừa mình dối người” sụp đổ trong tích tắc.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Không thể chịu nổi ánh mắt anh nhìn cô giống như những người kia, tràn đầy sự khinh bỉ, giễu cợt.

Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống đất, im lặng đồng ý với lời nói của Thẩm Tùng Văn.

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Quang Quang thừa nhận, sự tự ti là nguyên nhân khiến Vãn Vãn rời xa Tập Ngôn.

Vốn dĩ điều kiện gia đình hai người đã không cùng một tầng lớp. Vãn Vãn vì lời nhắc nhở và so sánh của Thẩm Ngọc mà nhận ra được người mình yêu thầm có gia thế và địa vị cao cỡ nào. Đây là điều khiến cô tự ti ban đầu, nhưng vì rất thích anh, mà cô cố gắng trở nên tốt hơn, giỏi hơn để cố gắng xứng với anh.

Nhưng người không đáng làm cha như ông ta đã…..

Ít nhiều trong cuộc sống, bạn sẽ gặp phải những điều khiến mình cảm thấy tự ti, thực ra cảm xúc này của Vãn Vãn, Quang Quang cũng đã trải qua và cực kỳ đau lòng. 

Thời niên thiếu thích một người đàn ông, điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt. Yêu đương với anh một khoảng thời gian, thì bố mẹ của anh ấy phản đối, muốn anh ấy tìm một đối tượng có gia thế môn đăng hậu đối hơn. Bọn họ đều cảm thấy Quang Quang không xứng với anh, đến bạn bè người thân cũng khuyên anh ấy chia tay. Lúc đó là khoảng thời gian cực kỳ đen tối, u ám nhất trong cuộc đời Quang Quang,

Vốn dĩ Quang Quang là một người rất vui vẻ, lạc quan, nhưng vì sự cố đó đã trở nên nhạy cảm và dễ tự ti hơn.

Vài năm trôi qua, Quang Quang đột nhiên cảm thấy điều đó thật không xứng đáng. Cha mẹ nuôi dưỡng mình lớn lên như bảo bối, hà cớ gì phải tự mình hành hạ bản thân thành như vậy.

Yah, hơi lạc đề chút, nhưng tôi chỉ muốn nói với mọi người, trong cuộc đời dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng đừng tự ti. Cuộc đời ngắn như vậy, phải biết tự tin thể hiện bản thân mình, đừng bận tâm những người phủ định sự cố gắng của mình, cũng đừng bận tâm tới ý kiến của người khác.

A, chương này cũng hơn 9k chữ rồi, đi ngủ thôi, yêu các bạn nhiều~

————–

Thiên Thiên: Thực sự đọc đến đây mình rất cảm động, vừa thương tác giả vừa thương Vãn Vãn. Mong anh Ngôn nhanh nhanh tới xoa dịu trái tim nhạy cảm và dễ tổn thương của chị.