Hôn Trộm Làn Gió

Chương 49




Hướng Vãn Vãn vỗ nhẹ vào tay người đàn ông đang nắm tay cô: “Anh à, anh không cảm thấy có một số hành động không thích hợp khi có người ngoài ở đây sao?”

Cận Tập Ngôn: “Hành động gì?”

Rõ là người này không hề để tâm đ ến việc sáng nay bị mọi người vây quanh ở cổng trường, càng không để tâm tới Trần Sâm.

“Là chuyện buổi sáng nay, và chuyện vừa nãy.”

Hướng Vãn Vãn nhắc nhở, cố gắng để anh tìm ra điều gì đó không phù hợp ở đây.

Cận Tập Ngôn không mảy may quan tâm: “Buổi sáng và vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Hướng Vãn Vãn đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cái chuyện mà anh làm lúc sáng đó, ngay ở nơi công cộng luôn, anh không cảm thấy hành động đấy là không phù hợp sao?”

Cô lấy tay quạt quạt mặt cho bớt đỏ, lại nói: “Mà vừa rồi, Trần Sâm ở trong kia rửa bát, chúng ta ở trước mặt anh ta….”

Cận Tập Ngôn: “Anh ta biết cái gì nên xem nên nghe, cái gì không nên xem không nên nghe.”

Anh nói ra một cách rất tự tin, không có chút xấu hổ nào.

Hướng Vãn Vãn: “Nhưng các sinh viên trong trường em không biết nha. Anh xem, sáng nay sau khi anh rời đi, em liền trở thành sinh viên năm nhất nổi tiếng nhất đại học B.”

“Ồ” Cận Tập Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được, sau này không ở cổng trường nữa.”

Vẻ mặt không hề cảm thấy mình sai, ngược lại còn có chút đắc ý.

Hướng Vãn Vãn nhìn tới túc mắt: “Anh, anh đắc ý cái gì?”

Cận Tập Ngôn mỉm cười không nói gì.

Hướng Vãn Vãn nhéo eo anh: “Hỏi anh đấy, đắc ý cái gì?”

Bộ phận nhạy cảm và dễ nhột nhất trên cơ thể Cận Tập Ngôn chính là phần eo bên hông, bị Hướng Vãn Vãn vô tình nhéo, những suy nghĩ xấu xa cũng bật ra.

Ban đầu hai người ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế sofa.

Anh siết chặt vòng tay đang ôm cô, tay còn lại vòng xuống chân, bế cả người cô lên.

Chỉ trong vài giây, Hướng Vãn Vãn liền bị anh ném lên trên chiếc ghế dài nhất trong phòng khách. 

Cô nằm ngửa trên ghế sofa, nhìn Cận Tập Ngôn trước mặt, cô có chút kinh hãi.

Chỉ là chưa kịp đứng dậy.

Cận Tập Ngôn liền ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu xuống phủ kín môi cô.

Nó không phải là nụ hôn chạm nhẹ nhàng khi Trần Sâm ở đây vừa rồi.

Lực tay của Cận Tập Ngôn rất lớn, như muốn khảm cả người cô vào cơ thể anh vậy.

Cực kỳ mãnh liệt.

Mùi bạc hà đặc trưng của anh đang vờn quanh môi cô, Hướng Vãn Vãn vô thức đặt hai tay trống trải lên eo anh, ôm chặt lấy.

Hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy cơ thể mình bắt đ ầu nhũn ra, máu trong người sôi sục, thậm chí còn khẽ nức nở.

Cận Tập Ngôn m*t lấy môi cô, khàn giọng nói: “Đừng căng thẳng, anh chỉ hôn thôi, không làm gì cả.”

Cô hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng, đôi môi khẽ mở, tiếp nhận sự xâm nhập của anh.

Anh hôn rất mạnh, cả người cô mềm nhũn nằm trên sofa, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Một lúc sâu sau, Cận Tập Ngôn mới rút tay khỏi chân cô, vòng tay qua eo, cứ như vậy ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ.

Khi nụ hôn trên môi anh dừng lại, trong lòng Hướng Vãn Vãn còn cảm thấy có chút mất mát.

Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn Cận Tập Ngôn đang vùi đầu vào vai mình, yên lặng lắng nghe nhịp đập trái tim của hai người.

Hô hấp của Cận Tập Ngôn dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.

“Như vậy cũng tốt, mọi người đều biết em đã có bạn trai rồi.”

Đối với lời nói đầy khó hiểu này của anh, đầu óc của Hướng Vãn Vãn đơ ra một lúc, cô mới nhận ra rằng anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

Giọng Cận Tập Ngôn còn có chút khàn khàn: “Như vậy thời gian em ở thành phố B này anh mới có thể yên tâm được.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Vậy nên, ở trước cổng trường hôn cô, đưa cô tới buổi họp rồi trước mặt cả lớp hôn cô còn nhờ mọi người quan tâm chăm sóc cô….. Ban đầu cô nghĩ rằng anh sẽ không làm những việc nhàm chán như vậy, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Sự thật về việc “đánh dấu chủ quyền”.

Chỉ là Hướng Vãn Vãn rất vui vẻ với sự “đánh dấu” này.

Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông truyền sang cô. Nếu còn tiếp tục thế này có vẻ không an toàn lắm.

Hướng Vãn Vãn vặn vẹo một chút, cố gắng đứng dậy: “Cho nên anh đang không yên tâm về em.”

“Là anh không yên tâm người khác.”

Hai mắt Cận Tập Ngôn tối sầm lại, vùi đầu vào hõm vai cô, quay mặt sang c ắn vào cổ cô.

Tuy vết cắn trên xương quai xanh vẫn chưa biến mất, nhưng ít nhất khi mặc quần áo vào cũng có thể che đi. Nhưng nếu trên cổ có một vết răng thế này, thì khi đi tập quân sự cô không thể đeo khăn quàng cổ được.

Sau những gì đã xảy ra hôm nay, nếu có thêm vết răng này, không biết các bạn trong lớp còn cười cô thế nào nữa.

Hướng Vãn Vãn đưa tay ôm lấy cổ, càng giãy giụa mạnh: “Anh, anh tuổi chó à?”

“Đừng động.” Cận Tập Ngôn nghiến răng, lại hôn lên chỗ bị cắn: “Nếu động nữa thì sẽ không chỉ là cắn thôi đâu.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

Vì gần đây tâm trạng sa sút, nên Hướng Vãn Vãn đã bị mất ngủ trong một thời gian dài.

Lúc này được Cận Tập Ngôn ôm vào lòng, dù có chút khó chịu, nhưng những cảm xúc tiêu cực trong lòng bấy lâu đã không còn quấy rối cô nữa.

Tiếng mưa bên ngoài xuyên qua cửa sổ vọng vào, trở thành âm thanh ru ngủ tuyệt vời.

Không biết bị ôm bao lâu, cơn buồn ngủ của Hướng Vãn Vãn càng mãnh liệt hơn.

Cảm xúc của Cận Tập Ngôn đã bình tĩnh lại, nhìn thấy cô gái nhỏ như sắp ngủ gật, nhưng mình thì đang “nước sôi lửa bỏng” bên cạnh, cảm thấy có chút không công bằng.

Anh đưa tay nhéo mặt cô: “Ngủ rồi?”

Hướng Vãn Vãn miễn cưỡng mở mắt ra, trong đôi mắt hằn lên nhiều tơ máu.

Giọng nói có chút ríu: “Ừm?”

Cô gái nhỏ một mình đến thành phố B, thời gian trước cũng không có về nhà, không biết đã trải qua những gì.

Cận Tập Ngôn đau lòng ngồi dậy: “Buồn ngủ rồi thì mau đi ngủ thôi. Có muốn đi tắm trước không? Anh vào xả nước cho em.”

Hướng Vãn Vãn lắc đầu.

Vốn dĩ cô muốn tắm bồn đấy, nhưng khi Cận Tập Ngôn hỏi về vấn đề “xả nước”, cô liền không muốn tắm bồn nữa, chỉ muốn tắm nhanh một cái rồi đi ngủ luôn.

Cô ngáp một cái rồi đứng dậy: “Em đi tắm nhanh một cái rồi ngủ.”

Cận Tập Ngôn gật đầu: “Được, thế chúng ta ngủ bên nào?”

Ngôi nhà mới mua có hai phòng ngủ một phòng khách. Hai phòng ngủ có diện tích tương đương nhau, nhưng chỉ có một phòng có phòng tắm.

Hướng Vãn Vãn sững sờ khi bị Cận Tập Ngôn hỏi.

Hai người ở chung một nhà, cũng đã xác nhận quan hệ rồi, nhưng ngủ thế nào cô cũng không nghĩ tới.

Chỉ là….ở chung một phòng….có vẻ hơi sớm.

Mặc dù khi anh hôn cô ngày càng trở nên mất khống chế hơn nhưng anh không thực sự vượt qua ranh giới cuối cùng.

Hướng Vãn Vãn giả vờ không hiểu anh nói gì, sắp xếp: “Em ngủ phòng có phòng tắm, anh ngủ phòng còn lại?”

Cận Tập Ngôn nhướng mày, tỏ vẻ không đồng ý.

Rồi anh nhìn cô đầy mong đợi. 

Như biết cô đang lo lắng điều gì, anh nói: “Anh sẽ không làm gì em đâu.”

Hướng Vãn Vãn nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Cận Tập Ngôn miễn cưỡng hứa hẹn: “Nhiều nhất chỉ hôn một cái.”

Sau câu “anh chỉ hôn thôi, không làm cái gì khác” vừa rồi, cô không chỉ bị hôn mà còn bị cắn, và….vùng da thịt ở eo, bụng và đùi cũng dần nóng lên.

Các cụ nói không sai, rất nhiều chuyện đều sẽ xảy ra trong hoàn cảnh thích hợp.

Trên sofa cũng có thể là địa điểm lý tưởng.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy với những màn “biểu hiện” hôm nay của Cận Tập Ngôn, trên giường cũng có thể…..

Đây là lần đầu tiên cô được nếm thử hương vị của tình yêu, nhưng ngay từ bắt đầu đã mãnh liệt như vậy rồi.

Giờ phút này, cô thật sự không tin lời thề thốt của anh, cũng không dám ở chung phòng với anh.

Hướng Vãn Vãn bình tĩnh nói: “Vậy để em đi xem phòng.”

Cận Tập Ngôn: “Ừm, em chọn đi.”

Hướng Vãn Vãn đứng dậy, định đi về phía phòng ngủ thì Cận Tập Ngôn cũng đi theo sau cô.

Hướng Vãn Vãn: “Không phải là cho em chọn sao? Anh cứ ở đây đợi đi.”

Cận Tập Ngôn: “Anh đi cùng em.”

Hướng Vãn Vãn nắm lấy tay anh, hôn lên mu bàn tay anh: “Anh đi theo thì em sẽ ngại, anh cứ ở đây đợi đi, em chọn xong rồi sẽ gọi anh.”

Lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, tuy chỉ là mu bàn tay nhưng Cận Tập Ngôn vẫn có chút kích động, liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Vậy em chọn đi.”

“Ừm.”

Hướng Vãn Vãn tiếp tục đi về phía phòng ngủ, xách theo vali đang đặt bên cạnh.

Cận Tập Ngôn: “Vali cứ để đó, tý anh mang vào cho em.”

Hướng Vãn Vãn quay đầu lại, ngượng ngùng nói: “Bên trong có nhiều thứ không thích hợp cho anh xem, để em tự xách vào.”

Thấy cô mặt mũi đỏ bừng, tâm tình Cận Tập Ngôn rất tốt liền buông tha cô.

Tuy nhiên, nhìn thấy cô gái nhỏ kéo vali vào phòng ngủ chính, sau đó cánh cửa đóng rầm lại.

Cận Tập Ngôn sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng đờ lại, tự an ủi là cô gái nhỏ xấu hổ nên lúc thu dọn hành lý mới đóng cửa thôi. Ngay sau đó cánh cửa phòng ngủ truyền đến âm thanh khóa cửa, còn là khóa trái nữa.

Cận Tập Ngôn: “….”

Có cảm giác bị đùa giỡn tình cảm.

Sau khi Hướng Vãn Vãn khóa cửa thành công, cô tự hào vỗ tay, huýt sáo và bắt đầu thu dọn hành lý.

Khi cô đang mở vali thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cận Tập Ngôn: “Hướng Vãn Vãn, mở cửa.”

Chỉ có kẻ ngốc mới mở cửa lúc này.

Hướng Vãn Vãn quay mặt về phía cửa: “Anh ơi, em buồn ngủ rồi, có gì ngày mai nói tiếp nha.”

Bên ngoài cửa yên lặng một lúc lâu, nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn vui vẻ làm những gì nên làm.

Cận Tập Ngôn: “Anh khó chịu quá.”

Giọng nói của người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi.

Hướng Vãn Vãn trợn tròn mắt, phần lớn bữa tối đều vào bụng anh, không thể nào có chuyện hạ đường huyết được. Hơn nữa, vừa rồi anh hôn cô, anh vẫn dùng lực mạnh mẽ như vậy cơ mà, không hề thấy anh có chút vấn đề hay khó chịu nào.

“Anh yên tâm đi, anh không sao đâu.”

Giọng nói ngoài cửa càng suy yếu hơn: “Anh có sao.”

Hướng Vãn Vãn an ủi anh: “Với cương vị của một bác sĩ tương lai, em đảm bảo anh chắc chắn không có vấn đề gì.”

“….”

Với việc chọn phòng ngủ, cứ vậy Hướng Vãn Vãn đã ấn định xong xuôi.

Sau khi tắm xong, Hướng Vãn Vãn vô cùng thoải mái lăn lộn trên chiếc giường rộng hai mét. Tưởng tượng đến vẻ mặt ủ rũ của Cận Tập Ngôn khi bị nhốt ngoài cửa, càng nghĩ lại càng thấy vui vẻ.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên. Hướng Vãn Vãn nhìn sang, là người sáng tay đã tự tay kéo mình ra khỏi danh sách đen – Cận Tập Ngôn.

Cận Tập Ngôn: [……]

Hướng Vãn Vãn dựa vào gối nhìn một loạt những dấu chấm, khóe miệng nhếch lên: [Em buồn ngủ rồi, anh à ngủ ngon, mơ đẹp.]

Cận Tập Ngôn: [Mở cửa, anh đưa sữa cho em.]

Hướng Vãn Vãn nhìn về phía cửa, mặc dù cô biết anh vẫn đang đứng ở cửa, nhưng cô cũng không ra mở cửa mà nhắn với anh: [Anh, em đã không uống sữa lâu rồi, anh uống đi.]

Cận Tập Ngôn: [Ngày mai anh về thành phố A rồi.]

Ý là, hôm nay em không muốn ngủ với anh sao? Dù sao thì mai anh cũng đi rồi mà.

Hướng Vãn Vãn giả vờ không hiểu những gì anh nói: [Ừm, anh về nhớ chú ý an toàn, em buồn ngủ rồi, ngủ đây.]

……….

Cận Tập Ngôn ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng âm thầm tính toán, nhất định lúc nào đó phải tìm người phá cánh cửa này đi.

Nản lòng, anh một hơi uống cạn cốc sữa, Cận Tập Ngôn bất mãn đi sang phòng ngủ thứ hai.

Chỉ là, trái ngược với Hướng Vãn Vãn, cửa phòng của anh mở toang ra, như đang mời gọi một cách chân thành.

Dù quá trình phân phòng không quá vui vẻ nhưng mỗi người đều ngủ ở phòng riêng của mình.

Sau nửa đêm, mưa ngoài ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, đột nhiên có một tia chớp xẹt qua phòng ngủ, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng, sau đó là tiếng sấm đánh ầm ầm.

Hướng Vãn Vãn đang ngủ say bị tiếng sấm sét làm cho sợ hãi, ngồi bật dậy khỏi giường, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Vì khi ngủ không thích ngột ngạt nên Hướng Vãn Vãn không bao giờ đóng cửa sổ, lúc này, gió to bên ngoài đang thổi vào trong phòng, rèm cửa nặng nề cũng bị thổi bay lên giữa không trung.

Xuyên qua cánh cửa, thậm chí có thể thấy những tia sét bên ngoài kia đang chớp nháy lập lòe, rất giống đoạn mở đầu trong phim kinh dị.

Hướng Vãn Vãn tự hào là không sợ trời không sợ đất, nhưng sấm sét và mưa giông thì cô lại không thể quen nổi.

Khi còn nhỏ, vì cha mẹ bận rộn nên cô thường xuyên ở nhà một mình, có lần nửa đêm trời mưa sấm chớp, cô gặp ác mộng, bừng tỉnh thì không thấy cha mẹ đâu, cô tự chạy ra ngoài đi tìm. Kết quả là vừa chạy đến cổng tiểu khu thì một tia sét từ trên trời đánh xuống mặt đất cách cô hơn mười mấy mét.

Lúc ấy cô sợ đến quên mất phải khóc, nhưng bảo vệ đã phát hiện ra cô và cõng cô về nhà.

Từ sau lần đó, Hướng Vãn Vãn đặc biệt sợ sấm sét.

Hướng Vãn Vãn cuộn tròn người trong chăn, thậm chí không có can đảm đến gần cửa sổ để đóng nó lại.

Ngay khi cô đang run rẩy vì sợ hãi, thì có tiếng gõ cửa, giọng nói của Cận Tập Ngôn xuyên qua tất cả những tiếng ồn truyền đến tai cô,

“Hướng Vãn Vãn, mở cửa.”

Lại có một tiếng sấm nổ kinh thiên động địa.

Có lẽ vì ở trên tầng tương đối cao nên tiếng sấm thật sự như đang nổ bên tai, Hướng Vãn Vãn sợ tới mức lập tức chạy tới cửa phòng ngủ.

Cận Tập Ngôn đang ngủ cũng bị tiếng sấm đánh thức, liền có chút lo lắng cho cô gái nhỏ, đến gõ cửa hai lần vẫn không thấy có phản hồi gì còn tưởng cô vẫn còn chưa tỉnh.

Ngay khi anh nghĩ cô vẫn còn đang ngủ và xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Thì cánh cửa phòng ngủ chính được mở ra.

Hướng Vãn Vãn từ bên trong lao ra, nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân thì quấn quanh eo.

May mắn bất ngờ ập tới, Cận Tập Ngôn vô thức ôm lấy cô.

Cảm nhận được cô đang run rẩy, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đừng sợ.”

Hướng Vãn Vãn: “Anh ơi, sấm sét.”

Cận Tập Ngôn: “Đừng sợ, có anh đây.”

Anh không hề biết cô gái nhỏ của mình lại sợ sấm sét, đến nỗi tay chân ôm chặt lấy anh vẫn còn đang run, Cận Tập Ngôn có chút đau lòng.

Cô gái nhỏ rất ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài như thế này.

Cận Tập Ngôn ôm cô trở lại phòng anh, cũng may là cửa sổ đã đóng. Đóng cửa phòng lại, tiếng sấm bên ngoài trong nháy mắt trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cận Tập Ngôn nằm lên giường, Hướng Vãn Vãn vẫn bám chặt lấy anh như con bạch tuộc, sau khi đắp chăn lên cho hai người, anh đưa tay bịt tai cô lại.

“Đừng sợ.”

Tiếng sấm đã nhỏ hơn nhiều, cảm nhận được hơi ấm anh mang tới, trái tim đang hoảng loạn của Hướng Vãn Vãn như được tiêm một liều thuốc an thần, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cô vùi đầu vào cổ anh, rất ấm áp lại yên bình.

Người vừa mới sợ hãi là Hướng Vãn Vãn giờ lại có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Cảm nhận được hơi thở đều đều của cô, Cận Tập Ngôn quay mặt hôn lên tóc cô.

Cô gái nhỏ mặc dù chưa tới 20 nhưng rõ ràng phát triển rất tốt, nơi đang đè sát vào anh rất mềm mại, cảm giác ôm vào lòng cực kỳ thích.

Tim đập thình thịch.

Thật lâu sau, Cận Tập Ngôn tự nói: “Anh đột nhiên cảm thấy ngủ riêng ra có lẽ sẽ tốt hơn.”

Giọng anh khàn khàn, mang theo chút chưa thỏa mãn.

*

Lần này, Hướng Vãn Vãn ngủ rất ngon.

Tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, cô vô thức đưa tay sờ dưới gối, định tìm điện thoại xem giờ, nhưng sờ qua sờ lại vẫn không tìm thấy đâu.

Có chút thắc mắc.

Nhận thức dần dần rõ ràng, chiếc giường ngủ phía dưới dường như khác với chiếc giường hôm qua cô ngủ.

Rất nóng, còn kèm theo tiếng “thình thịch”.

Như nghĩ tới điều gì đó, Hướng Vãn Vãn mở to mắt ra.

Đập vào mắt cô là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc trên khuôn mặt Cận Tập Ngôn, lúc này đang cau mày lại và dưới mi mắt còn có quầng thâm xanh đen rõ rệt.

Có vẻ như anh đã không được nghỉ ngơi tốt.

Ký ức tối qua nháy mắt tràn về.

Hướng Vãn Vãn có một ưu điểm rất lớn, đó là khi ngủ cô sẽ rất ngoan, không cử động nhiều.

Tư thế đang ôm Cận Tập Ngôn lúc này vẫn giống hệt như lúc ngủ tối qua.

Nói cách khác…. Cô đang đè anh xuống và coi anh như một cái giường, ngủ nguyên một đêm……..

Khó trách sắc mặt anh sáng sớm lại không tốt, còn có quầng thâm dưới mí mắt, chính là dáng vẻ ngủ không ngon.

Hướng Vãn Vãn có chút tự trách, nhưng cô có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể người đàn ông ngày càng cao, cô không thể giả vờ như không nhận ra điều gì được nữa: “Anh, buổi sáng tốt lành.”

Cận Tập Ngôn không rời mắt khỏi khuôn mặt cô: “Anh không tốt.”

“Vậy, anh ngủ thêm chút nữa đi, em đi thu dọn hành lý, chút nữa phải tập hợp để đi tập quân sự.” Hướng Vãn Vãn cẩn thận trèo từ trên người anh xuống, vừa định chạy ra khỏi phòng, thì người đàn ông đã túm lấy cô, kéo cô trở lại giường,

Bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của anh, Hướng Vãn Vãn nói: “Anh à, nếu không đứng dậy chuẩn bị thì chút nữa sẽ không kịp đến tập hợp.”

Cận Tập Ngôn cụp mắt xuống, hàng mi cong khẽ run, mang theo một vẻ mặt đáng thương.

Giọng điệu ai oán: “Dùng xong liền chạy?”

Lời nói kết hợp với vẻ mặt này của anh, nếu như không phải quần áo hai người vẫn đang mặc đầy đủ, trên cơ thể cũng không có cảm giác khó chịu nào, thì Hướng Vãn Vãn thật sự cảm thấy có phải đêm hôm qua có phải mình đã “làm nhục” anh hay không!