Sau khi Hướng Vãn Vãn được Cận Tập Ngôn đưa ra khỏi tòa phía Đông, hai người đã đi xa cô mới phản ứng lại, có chút không tin được hỏi lại: “Ông nội anh bình thường không phải là rất nghiêm khắc sao?”
Những lời nhận xét mà cô được nghe về ông nội Cận không thể tách khỏi những từ như nghiêm khắc, sức khỏe kém, khó hòa đồng,…. Nhưng nhớ tới người mình vừa gặp, sắc mặt ông hồng hào, nụ cười tươi như hoa, khác xa với những lời nhận xét kia.
“Nghiêm khắc?” Cận Tập Ngôn không có hứng thú lắm, tập trung x0a nắn ngón tay cô: “Anh không phát hiện ra.”
“Đây là ông nội của anh mà, sao đến tính cách thế nào anh cũng không rõ vậy?”
Hướng Vãn Vãn nói xong, ngước lên nhìn gương mặt lạnh lùng của Cận Tập Ngôn.
Trước đây cô cứ nghĩ khuôn mặt thối của Cận Tập Ngôn là được nuôi dưỡng ra, sau này khi hai người thân thiết hơn mới biết, người này sinh ra đã là như vậy.
Cháu trai vs Ông nội, mặt lạnh lùng vs mặt nghiêm túc, người trước còn nghiêm khắc hơn cả người sau, tự nhiên không cần phải hỏi.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy hỏi anh cũng vô ích, dù sao không có người nào có khuôn mặt thối vượt qua anh được.
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Anh à, người nhà anh…..có phải là quá tốt với em không?”
Vốn là cô muốn hỏi “Sao người nhà anh cứ nhìn em chằm chằm rồi cười tươi như hoa vậy?”, nhưng lại cảm thấy dù sao cũng là người nhà anh, hỏi như vậy cũng không hay.
Trên TV hoặc trong tiểu thuyết, rất nhiều gia đình giàu có và quyền lực đều yêu cầu một cô con/cháu dâu môn đăng hậu đối. Cho dù không môn đăng hậu đối thì bọn họ cũng không cần phải có thái độ tử tế và đều mang dáng vẻ sợ cô hối hận bỏ chạy như vậy.
Không kể đến thái độ của mọi người đều như vậy, đến cả ông nội Cận nổi danh là nghiêm khắc cũng như vậy.
Mặc dù Hướng Vãn Vãn là một người rất phóng khoáng, nhưng Cận Tập Ngôn biết cô rất quan tâm tới mọi thứ về anh.
Vì vậy, để lễ đính hôn diễn ra càng thuận lợi hơn, ngay lúc Hướng Vãn Vãn đồng ý đính hôn với anh, anh đã gửi một tin nhắn cho ông nội Cận.
[Ông nội, cháu muốn đính hôn với Vãn Vãn, nhưng cô ấy có hơi rụt rè, ông đừng dọa cô ấy chạy mất, dù sao mong ước của ông cũng thành hiện thực rồi.]
Chỉ một dòng chữ, nhưng ông nội Cận bắt được một cụm từ trọng điểm nhất.
Mong ước thành hiện thực……
Vài năm trước, ông đã nghi ngờ Cận Tập Ngôn là một người đồng tính, còn vì điều đó mà nằm liệt giường một khoảng thời gian dài.
Hướng Vãn Vãn là người mà anh đồng ý cho chuyển vào. Mặc dù chưa gặp mặt chính thức bao giờ, nhưng cũng không phải người lạ.
Vốn dĩ ông đã định chấp nhận cháu trai nhỏ nhà mình là gay, nhưng cháu trai lại báo muốn đính hôn. Ông vui mừng còn chẳng kịp, nó lại còn đưa về một cô gái đáng yêu như vậy nữa.
Ông cụ trở mình, nhanh chóng đứng dậy, những người bên cạnh không kịp ngăn cản ông, ông hớn hở đi thắp hương cảm tạ liệt tổ liệt tông đã phù hộ.
Chỉ là trong lúc vui mừng vẫn không khỏi lo sợ, sợ mình thật sự sẽ hù dọa đến cô gái nhỏ, rồi đứa cháu trai sẽ một đi không về nữa.
Vì vậy, ông đã ở nhà luyện tập cười đến cứng cả miệng, thậm chí còn gọi Mã Dao đến để hỏi sở thích của Hướng Vãn Vãn nữa.
Trước khi Cận Tập Ngôn và Hướng Vãn Vãn về đến nhà, ông đã nghiêm khắc ra lệnh, mọi người phải tươi cười tử tế, cây vạn tuế này cuối cùng cũng đã nở hoa, ông sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai ngáng đường nó.
Do đó, phòng trà liền có một khung cảnh kỳ lạ mà Hướng Vãn Vãn đã thấy.
Cận Tập Ngôn nhìn cô lo lắng, nhưng không giấu vẻ vui mừng, cũng không có ý định nói cho cô biết.
“Người mà anh thích, nếu bọn họ có mắt thì nhất định cũng sẽ thích.” Anh cúi người hôn lên trán cô.
“Sự thật chứng minh bọn họ rất có mắt nhìn, em đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Mấy dì giúp việc ở tòa Tây nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc. Trước đây mọi người đều chỉ cho rằng thiếu gia nhà mình có chút kiên nhẫn với con gái của bác sĩ Mã, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao hai người cũng cách nhau mấy tuổi, một người lớp 12, một người năm ba đại học, ở giữa cũng có một khoảng cách thế hệ.
Ngay cả khi mọi người biết có gì đó sai sai, nhưng vẫn không thể tưởng tượng ra được điều này.
Thời điểm mà mọi người nhận ra có gì đó không đúng, chính là lúc Hướng Vãn Vãn rời đi không từ mà biệt sau kỳ thi đại học.
Trước đây, khuôn mặt của thiếu gia nhà họ đúng là lạnh lùng thật, không chọc gì đến anh thì anh cũng không tức giận, mọi người cũng không sợ hãi. Nhưng từ khi Hướng Vãn Vãn đến nhà họ Cận, một số dì đã dám trêu chọc anh vài câu.
Nhưng khoảng thời gian Hướng Vãn Vãn rời đi, mọi người trong Cận gia đều có cảm giác như đang ở Nam Cực vậy.
Người đàn ông này suốt ngày lạnh mặt ngồi trên đoạn đường đi về tòa phía Tây, nếu ai đó tò mò nhìn anh nhiều hơn một chút, anh có thể ngay lập tức dùng ánh mắt người đó, ai cũng không buông tha.
Lúc đầu mọi người chỉ cho rằng tâm trạng anh không tốt, nhưng sau một thời gian cũng dần dần đoán ra được nguyên nhân sâu xa trong đó.
Khang Phương Bội đang tưới nước những chậu hoa nhài trong sân, vừa tưới xong một chậu, bà quay đầu lại liền thấy hai người đang nắm tay nhau đi về.
Bà sững người một lúc.
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình ngày nào cũng lạnh mặt giờ phút này tâm tình đang rất tốt.
Bà làm quản gia của nhà họ Cận đã mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cảm xúc này trên mặt anh.
Sau khi sửng sốt một hồi, bà mới đặt bình tưới nước xuống tảng đá bên cạnh: “Tập Ngôn, Vãn Vãn về rồi đấy à.”
Khi Hướng Vãn Vãn nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên và thấy vẻ mặt tươi cười của Khang Phương Bội, cô đột nhiên có chút ngại ngùng, muốn rút tay ra.
Vẻ mặt đẹp trai của Cận Tập Ngôn vì động tác này của cô mà nhăn lại, anh càng nắm chặt tay cô hơn.
Bàn tay của hai người đan vào nhau, mười ngón đan chặt.
Hướng Vãn Vãn không thể rút ra, hai tai đỏ bừng, xấu hổ đưa tay kia lên vẫy với Khang Phương Bội: “Chào dì Khang, đã lâu không gặp ạ.”
Hai người đứng cùng với nhau, một người hoạt bát năng động, người kia thì im lặng trầm ổn, nhìn cực kỳ xứng đôi.
Mặc dù Khang Phương Bội làm việc ở nhà họ Cận chưa tới 10 năm, nhưng bà cũng có thể được coi là nhìn Cận Tập Ngôn lớn lên.
Hai đứa trẻ này bà rất thích, nhìn hai đứa ở bên nhau, từ tận đáy lòng bà vẫn cảm thấy hạnh phúc cho hai đứa nó.
Đối mặt với hai người đang dính lấy nhau, bà cười nói: “Cuối cùng Tập Ngôn nhà chúng ta cũng ôm được người đẹp về rồi.”
“Vâng.” Cận Tập Ngôn vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng gật gật đầu.
So với vẻ ngoài đùa giỡn của Khang Phương Bội, vẻ mặt này của anh có chút hài hước.
Nhìn thấy anh như vậy, Khang Phương Bội che miệng, mày và mắt nhếch lên, nụ cười càng tươi hơn, biểu cảm cũng trở nên vui vẻ hơn: “Thảo nào hôm nay dì lại cảm thấy thời tiết ấm áp như mùa xuân hoa nở. Rõ ràng mấy tháng trước thời tiết nóng như vậy, mà dì cảm thấy ở tòa Tây chúng ta ngày nào cũng chìm trong giá lạnh.”
Nói xong, bà còn chớp chớp mắt với Hướng Vãn Vãn: “Tất cả đều là nhờ công lao của Vãn Vãn.”
Hướng Vãn Vãn cũng cho rằng mình bình thường vốn đã mặt dày rồi, nhưng lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được ánh mắt mọi người ở Cận gia nhìn cô như một người hùng cứu vớt trái đất, cả người cô đều cảm thấy không thoải mái.
Nhưng những lời của Khang Phương Bội cũng không khó hiểu.
Theo tính cách của Cận Tập Ngôn, lúc đó cô rời đi không lời từ biệt, chắc chắn anh đã làm khổ mọi người trong nhà.
Mặc dù bản thân anh không gây rắc rối cho người khác, nhưng…..
Hướng Vãn Vãn nhéo mạnh vào mu bàn tay của Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn để mặc cô nhéo mà không phản kháng, nói với Khang Phương Bội: “Vâng, tất cả đều là công lao của cô ấy.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn gò má ửng hồng của Hướng Vãn Vãn, không nhịn được cúi đầu hôn lên má cô một cái: “Dì Khang đang khen em đấy.”
“…..”
Còn rất kiêu ngạo đấy.
Bất ngờ thân mật ở nơi công cộng, mấy dì giúp việc đi ngang qua cũng đều che miệng cười.
Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông này vẫn thờ ơ, nhưng hành động thì….không khó để nhận ra anh đang khoe khoang.
Không hiểu anh khoe làm gì.
Hướng Vãn Vãn có chút nghẹn lời.
Khang Phương Bội rất vui vẻ phụ họa: “Đúng vậy, Vãn Vãn thật tuyệt vời.”
Cận Tập Ngôn dịu dàng nhìn vào mắt Hướng Vãn Vãn: “Chỉ là cô ấy không ngoan cho lắm, không dễ dàng gì mới bắt được người về.”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, như nam chính trong phim truyền hình điên cuồng theo đuổi nữ chính và đánh đổi mọi thứ cuối cùng cũng giành lại được nữ chính vậy.
Với một lời cáo trạng như vậy, Khang Phương Bội không thể giải thích được nhìn chằm chằm hai người, bà cảm thấy mình bị nhét đầy một họng cơm chó.
“Không dễ dàng gì?”
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm anh với vẻ nghi ngờ.
Tuy rằng hai người đã xa nhau một khoảng thời gian, nhưng lần đầu tiên anh tìm thấy cô, đã mạnh mẽ hạ gục cô, còn nhiều lần chiếm tiện nghi của cô, phá vỡ hình thức chung sống bình thường của hai người.
Lúc nào cũng bày ra dáng vẻ câu dẫn mê hoặc người khác, đến giờ bị anh ăn đến sạch sẽ không còn mẩu xương.
Khoảng thời gian hai người cách xa chỉ có hai ba tháng, nhưng cũng không hề vắt kiệt sức lực cũng không bỏ đói cơ thể.
Nhưng với vẻ mặt “gian khổ” này đi cùng với từ “không dễ dàng gì” của anh thực sự không cân xứng.
Nhìn vẻ mặt ấm ức tỏ ra đáng thương của Cận Tập Ngôn, nếu có thể, cô rất muốn hét vào mặt anh.
Cô tức giận đến phồng hai má, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cận Tập Ngôn ghé sát vào tai cô, thì thầm một lần nữa: “ Thật đúng là không dễ dàng gì mà, còn bỏ ra rất nhiều thể lực nữa.”
Nói chuyện thì nói chuyện, còn đặc biệt thổi vào tai cô một hơi.
Hướng Vãn Vãn ngay lập tức rùng mình. Đối mặt với những lời nói ám muội của anh, cô lại nhéo mạnh lên ngón tay anh.
Cận Tập Ngôn không đau không ngứa mà cong khóe môi.
“….”
Hướng Vãn Vãn cúi đầu xuống.
“Dù sao cũng chịu về là tốt rồi! Tập Ngôn, đàn ông phải bỏ ra chút sức lực mới bày tỏ được thành ý của mình!” Khang Phương Bội không nghĩ quá nhiều về bộ dáng ngả ngớn của Cận Tập Ngôn.
Cận Tập Ngôn: “Đúng vậy, cháu rất vui lòng.”
“….”
Hướng Vãn Vãn trừng mắt nhìn anh, ngay lập tức muốn tìm một cái băng dính dính miệng anh lại.
Khang Phương Bội nhìn Hướng Vãn Vãn: “Vãn Vãn, cháu không biết đâu, khoảng thời gian cháu rời đi, Tập Ngôn đã gầy hẳn đi, tinh thần cũng không tốt. Bây giờ hai đứa ở bên nhau rồi, sức khỏe của cậu ấy cũng trông tốt hơn. Hai đứa đều là đứa trẻ tốt, ở bên nhau rồi cả nhà đều cảm thấy vui vẻ.”
Suy nghĩ của Hướng Vãn Vãn đột nhiên trôi về thời điểm cô nhìn thấy Cận Tập Ngôn ở cổng trường đại học, lúc đó vì cô không từ mà biệt nên tính cách anh cũng thay đổi rõ rệt, đúng là trông sức khỏe anh không quá tốt, cũng gầy đi khá nhiều.
Cô nhíu mày, khuôn mặt tái nhợt của anh cứ hiện lên trong tâm trí cô, ngay cả sự tức giận vì xấu hổ cũng đã giảm bớt đi nhiều.
Cận Tập Ngôn xoa đầu cô: “Vậy nên sau này em đừng bỏ đi mà không nói gì như thế nữa nhé.”
Hướng Vãn Vãn cắn môi, lúc sau mới buông ra: “Ồ”
Nhớ lại khoảng thời gian hai người xa nhau, tâm trạng không khỏi hụt hẫng.
Nghe người khác nói mình không phải là người duy nhất đau khổ khi hai người chia xa, ánh mắt cô không khỏi chua xót.
Đôi mắt cô hơi đỏ, nhưng vẫn tỏ ra kiên cường: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô là biết cô đang nghĩ gì, lại dịu dàng xoa đầu cô, nói với Khang Phương Bội: “Cô ấy đang xấu hổ, chúng cháu đi vào trước đây.”
“Đi đi, đi đi.” Khang Phương Bội cười thấu hiểu: “Hai đứa bây giờ khó có thời gian gặp nhau, đi vào tâm sự với nhau đi, ngày mai đính hôn xong lại phải xa nhau.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Hướng Vãn Vãn được Cận Tập Ngôn đỡ lên tầng. Dù không có ai ở, nhưng quầy bar nhỏ trên tầng hai vẫn giống như ngọn hải đăng trên biển, thắp lên ánh đèn màu cam ấm áp, giống hệt như mấy tháng trước, dường như đang đợi cô quay về.
Đi tới ghế sofa ngồi xuống, Hướng Vãn Vãn vươn tay cầm lấy chiếc gối con thỏ mình yêu thích, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, những đồ vật cô thường dùng trong quầy bar vẫn được sắp xếp như trong ký ức.
Trái tim lo lắng bồn chồn ngay lập tức được an ủi bình tĩnh lại.
Cận Tập Ngôn: “Mỗi ngày đều có người dọn dẹp, những món đồ em yêu thích vẫn ở nguyên vị trí cũ.”
Hướng Vãn Vãn buông con búp bê ra, vòng tay lên ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, nói: “Cảm ơn anh trai.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, có thể nghe thấy nhịp tim đang đập không có quy luật của đối phương.
Cận Tập Ngôn dùng ngón trỏ đặt dưới cằm, nâng mặt cô lên: “Sao vậy, cảm động tới mức muốn lấy thân báo đáp anh sao?”
“Ai nói muốn lấy thân báo đáp anh chứ.” Hướng Vãn Vãn hừ một tiếng, sau đó buông tay đang ôm lấy anh ra, đẩy một cái.
Cận Tập Ngôn gắt gao ôm chặt lấy eo cô, kéo người lại: “Được rồi, là anh nói sai.”
Vừa nói, anh vừa cúi đầu áp sát vào môi cô: “Là anh cảm động tới mức muốn lấy thân báo đáp Vãn Vãn.”
Ánh mắt này của người đàn ông rất quen thuộc, chính là lúc trước khi mất khống chế sẽ luôn là như vậy.
Hướng Vãn Vãn mặt nóng lên: “Ai muốn….”
Chưa kịp nói xong, bờ môi mỏng của anh đã trực tiếp ngậm lấy đôi môi ửng đỏ của cô, trằn trọc triền miên.
Cận Tập Ngôn bá đạo giữ chặt lấy đầu cô, nhẹ nhàng nuốt những lời muốn từ chối của cô xuống…..
Phải rất lâu sau anh mới buông cô ra.
Hướng Vãn Vãn nằm trong vòng tay anh, thở hổn hển.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giúp cô sửa lại chiếc áo sơ mi xộc xệch, cài cúc áo cuối cùng cho cô xong, anh vùi mặt vào cổ cô: “Chút nữa anh còn có việc, không thể thực hiện lời hứa “huy chương vàng” của em rồi.”
“….”
Hướng Vãn Vãn khó khăn lắm mới hít thở lại bình thường, vừa nghe anh nói xong, liền kho khan một tiếng, tức giận đẩy đầu anh ra: “Ai nói muốn anh thực hiện lời hứa đấy!”
“Nhưng mà tay của em không nói vậy đây!” Cận Tập Ngôn nhéo cánh tay của cô: “Quả nhiên cơ thể của vợ anh vẫn là thành thật nhất.”
“…”
Lúc này Hướng Vãn Vãn mới nhận ra rằng tay cô đang ở trong áo anh.
Chiếc áo sơ mi không cài nút của người đàn ông không thể che giấu được kiệt tác của cô.
Cô lập tức rút tay lại, từ trên người anh nhảy xuống: “Anh….anh….”
Cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc cô trống rỗng, từ “anh” hồi lâu không nói thêm được lời nào.
Cận Tập Ngôn kéo cô lại, ngồi lên đùi anh, thấy cô đỏ mặt, anh tâm tình tốt an ủi cô: “Không sao, anh là của em, em muốn làm gì cũng đều được.”
Hướng Vãn Vãn bị anh làm cho nghẹn lời, lại cảm thấy mình quá nhát gan.
Rõ ràng khi cô tiếp cận anh, cô có một mục tiêu rõ ràng và vĩ đại, ngủ với anh trai lạnh lùng này.
Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực, người đàn ông ngày nào cũng mang khuôn mặt lạnh lùng tùy tiện nói gì đó, cô cũng nghẹn lời không đáp lại được.
Quá nhục nhã với sự tự tin, tham vọng của cô khi mới tiếp cận anh rồi.
Vì để lấy lại danh dự, Hướng Vãn Vãn buộc mình phải bình tĩnh, nhân lúc mặt không còn quá nóng, cô hất tay anh ra, cắn xuống nơi quần áo anh bị nới lỏng.
Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Hướng Vãn Vãn hoàn toàn không để ý đến điều đó, sau khi cắn xong, cô còn tự hào vỗ nhẹ vào mặt anh: “Em muốn thế nào cũng được?”
“Hửm?” Người đàn ông hai tay ôm lấy eo cô, đầu ngón tay vì dùng lực mà trở nên trắng bệch, ngữ khí lạnh lùng khàn khàn: “Vậy em muốn thế nào?”