Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 36: Lên một con thuyền quỷ dị




Edit: Tiểu Điềm Điềm

Sau khi Võ Nhị diễn luyện, ông biểu diễn móng vuốt của mình: “Power (đúng nguyên tác nha XD) của gấu trúc rất mạnh. Lực cắn cũng đủ để ngạo thị quần hùng. Cho nên đừng sợ, đa số tình huống, chỉ cần tới bước thứ hai đã có thể giải quyết được rồi. Lỡ như mà không giải quyết được, đừng do dự cứ bỏ chạy lấy người đi.”

Mạc Cổn Cổn thụ giáo, vươn móng vuốt nho nhỏ của mình ra.

Võ Nhị chỉ đạo: “Con cầm mụt măng kia thử xem!”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, nhóc nhặt măng lên, lộ ra cặp mắt nhỏ bé ướt át, đôi mắt đen láy lóe ra vẻ bất định.

Lục Kiêu Kỳ ở bên cạnh vây xem tim sắp bị hòa tan.

Chip của Thừa Phong đang phun trào một chuỗi code, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cổn Đoàn Nhi quá đáng yêu quá đáng yêu, ba ba thiệt lo lắng!!”

Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ giật một cái, liếc nhìn đầy xa xăm.

Mạc Cổn Cổn toàn tâm toàn ý luyện tam bộ tuyệt học của gấu trúc, quay sang một mụt măng tím muốn nói lại thôi.

Võ Nhị ở một bên suýt nữa cũng phun máu mũi, “Đúng! Cổn Cổn chính là như vậy! Tốt tốt tốt, bước tiếp theo!”

Nghe lời của Nhị gia gia, Mạc Cổn Cổn dùng sức nhăn gương mặt be bé ú nu lại, không thể làm ra cú đá Thomas Flare như Nhị gia gia, nhưng nhóc đã lăn lộn vài vòng trên đất vô cùng tiêu chuẩn. Tròn vo vo không khác gì cục lông trắng đen.

Thomas Flare: một động tác nhảy hip hop, chống hai tay nâng phần hông và chân lên không trung rồi xoay. Mô tả hơi khó hiểu hen, mình có đính kèm link đó, bạn nào muốn biết nó ra sao thì vào xem thử nha.

Thừa Phong nói thật nhỏ: “Tướng quân anh nhìn kìa, nhóc nhỏ đang lộn mèo á. Sao trên thế giới có thể có một nhóc con đáng yêu như vậy chứ!”

Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, coi như là đồng ý.

Mạc Cổn Cổn không được khen, có hơi thấp thỏm lại lăn thêm vài vòng nữa.

Võ Nhị: “… …”

Võ Nhị hơi khó xử: “Được rồi. Lần đầu tiên Cổn Cổn không quá đúng chuẩn cũng bình thường, chúng ta cứ tiến hành bước thứ ba trước đã!”

“Ư ư ư!” Mạc Cổn Cổn đứng phắt dậy, bước cặp chân ngắn củn vui vẻ chạy đi.

Đốm sáng Võ Nhị bay qua bay lại, cổ vũ cho nhóc: “Làm tốt lắm! Chạy về phía trước, đừng có ngừng! Chạy! Tiếp tục chạy!”

Mạc Cổn Cổn đặc biệt ngoan, người ta kêu chạy nhóc liền chạy.

Võ Nhị: “Đường thẳng là đường đi ngắn nhất! Đừng quẹo qua!”

Mắt thấy phía trước có một cây trúc, tư tưởng muốn quẹo qua của Mạc Cổn Cổn bị Nhị gia gia cắt đứt, nhóc cắn răng, lao đến y như một con trâu đực nhỏ. Sau đó, vươn móng vuốt, hai ba cái đã trèo lên trên.

Mạc Cổn Cổn hự hự vùi đầu trèo cây.

Hậu bối nhà mình trèo cây để làm gì vậy? Võ Nhị hậu tri hậu giác: “… Hửm?”

Ở trong mắt một người một người máy, mọi cử động của Mạc Cổn Cổn đều ngây thơ đáng yêu, tràn ngập lạc thú.

Lục Kiêu Kỳ chỉ xem như nhóc con đang chơi đùa, con ngươi tràn ra ý cười.

“Cổn Đoàn Nhi làm gì vậy trời! Ha ha.” Thừa Phong thì bộc lộ rõ hơn, nhịn không được cứ cười ha ha.

Hận không thể che mặt mình lại, Võ Nhị trầm mặc một lúc lâu, “Được rồi, con phải nhớ kỹ ba bước này, cố gắng vận dụng có biết không?”

Ngoan ngoãn đáp dạ, Mạc Cổn Cổn mang theo cặp mắt hoang mang trượt xuống.


Võ Nhị nhìn nhóc con ngồi dưới đất, vuốt lông từ sau cổ dần ra trước. Tiểu dáng dấp chọc người yêu thương.

Chính là quá nộn quá ngốc manh!

Bộ tộc của bọn họ lớn lên đứng đầu. Nhưng mà! Bọn họ là dã thú chính tông, có hàm răng bén nhọn có thể xé nát con mồi!!!

Thời gian hai ngày rất gấp rút, bởi vì công năng quét hình của Thừa Phong được mở ra, bọn họ lần lượt phát hiện 4 – 5 loại tài liệu quý giá, có dây chuyền của nhóc con, có thể nói, chuyến hành trình đến tinh cầu nguyên thủy này, thu hoạch của bọn họ vô cùng phong phú.

Trong tổ tiên giới, cái đống nhiều nhất phải kể tới là mấy thứ đồ ăn như măng.

Bên cạnh lại để hơn 10 cái tổ ong bị đào rỗng, có thể nói, Thừa Phong và Lục Kiêu Kỳ cứ như đang phân cao thấp, quét sạch những gì có trên tinh cầu nguyên thủy. Cướp đoạt hết tổ ong ở chung quanh, nếu không phải thời gian cấp bách, Lục Kiêu Kỳ còn định dẫn Thừa Phong đến địa bàn khác khai thác nữa kìa.

Với sự lý tính của Lục Kiêu Kỳ, theo đạo lý anh sẽ không làm ra mấy chuyện thiếu đạo đức như vầy đâu.

Nhưng mỗi khi thấy nhóc con cầm mặt dây chuyền thương tâm, anh liền nhịn không nhịn móc thêm vài cái tổ ong.

Tinh cầu này có tài nguyên rất phong phú, sau khi thác ấn tư liệu, Lục Kiêu Kỳ đặt tên cho tinh cầu vô danh: Panda.

Thác ấn: đặt giấy lên vật cần lưu giữ, dùng viết hoặc mực tô lên đó.

Về phần chân chính đặt tên cho nó xác định quyền sở hữu, anh sẽ giao cho nhóc con.

Đương nhiên, hiện tại Lục Kiêu Kỳ không chuẩn bị nói với nhóc.

Mạc Cổn Cổn lưu luyến tinh cầu này, nhưng cũng không tới mức sâu tận xương tủy. Dù sao thời gian nhóc ở tinh cầu này cũng không tính là lâu.

Cho nên Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng không có xoắn xuýt bao nhiêu phút cả.

Nhóc con thực đặc thù, trước khi đóng gói hành lí, Lục Kiêu Kỳ đặt quả cầu ở chỗ sâu nhất: “Cổn Cổn, không có lông sẽ bị lạnh, cũng sẽ không ăn được rất nhiều món. Tạm thời đừng chạm vào quả cầu đỏ biến thân, được không?”

Mạc Cổn Cổn ước gì mỗi ngày đều có thể cuộn lại thành Cục Bông Nhỏ ăn đồ ăn, nghe Đại Quái Vật nói như thế, nhóc không chút do dự liền đồng ý liên tục.

Lục Kiêu Kỳ híp mắt một cái, khẽ vỗ nhóc con. Trên thực tế, nguyên nhân quan trọng nhất là nhóc con quá đặc thù, trước khi giải quyết xong tất cả nhân tố không an toàn, làm một con thú nhỏ là an toàn nhất.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ nhóc nhỏ kia.

Từ từ nhắm hai mắt, Mạc Cổn Cổn tròn vo phát ra âm thanh thoải mái.

Con ngươi lóe lên, Lục Kiêu Kỳ âm thầm hổ thẹn.

Rất xin lỗi, nhưng quá trình này sẽ không quá lâu, chờ đến khi anh xử lý xong những chuyện bẩn thỉu, anh sẽ cho nhóc con một mảnh trời đất mới.

Mạc Cổn Cổn chạy theo hai ngày nay, có hơi mệt.

Nhưng tinh thần của nhóc lại vô cùng hớn hở, trong hai ngày này, nhóc được đi qua những nơi dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhìn thấy cái gọi là biển rộng.

Đối với Cổn Cổn mà nói, mảnh địa bàn nhỏ của mình là tất cả.

Thì ra còn có thế giới rộng lớn như vậy nữa.

Lộ ra một tia hướng tới, Mạc Cổn Cổn thầm nói: “Nhị gia gia, con thực sự rất muốn cùng đi xem thử.”

Võ Nhị mấp máy môi, cuối cùng đành phải nói: “Đừng tin bất kì người nào.”

Mạc Cổn Cổn ngẩn người.

Võ Nhị hít sâu một hơi: “Có chuyện tìm đồ xấu xí.” Về phần đồ xấu xí dám phản bội hãm hại dòng độc đinh bọn họ sủng ái! Dù cho chỉ còn lại hai người, bọn họ cũng thà rằng cá chết lưới rách, nhất định phải làm cho Lục Kiêu Kỳ trả giá đại giới tử vong.

Thừa Phong lại thăm dò mỗi tiếng một lần.

Đứng không bao lâu, nó tiếp thu được tin tức: “Tướng quân, bọn họ đã đến.”

Lục Kiêu Kỳ quải ba lô, trong ba lô chứa cả chồng măng.

Không biết anh đã dùng cái gì để bôi đen mặt, mơ hồ có thể nhìn ra đường nét trước đây, nhưng vẻ anh tuấn và sắc bén đều bị ngụy trang đi mất.

Thừa Phong liếc nhìn Lục Kiêu Kỳ, lại nhìn nhóc nhỏ trên đầu anh nửa ngày.

Thừa Phong thoả mãn gật đầu: “Ừm, thật đúng là nhìn không ra là một người.”

Lục Kiêu Kỳ liếc mắt.

Thừa Phong liền im miệng. Mặc dù trên tinh tế có trí năng, nhưng cũng chỉ là hệ thống trí năng sơ bộ, đạt được loại nhân cách độc lập như Thừa Phong vẫn là quá ít, dù cho có xuất hiện, cũng tám chín phần mười sẽ bị nhân đạo hủy diệt.

Thừa Phong có thể bảo tồn lại được, cũng coi như là may mắn.

Cho nên, thường ngày tuy nó hay trêu chọc đùa giỡn, nhưng lại là thật tâm cảm kích Tướng quân.

Đây là lần thứ hai Mạc Cổn Cổn nhìn thấy trên đầu Thừa Phong đầu bốc lên đường gợn sóng, nhóc đã không còn hoảng sợ như lúc trước nữa.

Nhóc ngốc lăng lăng nhìn cái đường kia bay lên trời, biến mất không thấy.

Khoảng chừng hai tiếng sau, một chiếc phi thuyền không lớn hạ xuống từ trên trời, mang theo một cái đuôi đỏ chói mắt, đáp xuống đất phát ra một tiếng ‘ầm’.

Mạc Cổn Cổn chưa từng thấy phi thuyền, thấp thỏm chui vào trong túi áo của Đại Quái Vật, chỉ lộ ra nửa cái đầu âm thầm quan sát.

Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ, tỏ vẻ trấn an.

Sau khi phi thuyền đáp xuống, trên cơ bản là Thừa Phong sẽ không thổ tào nữa, trở nên yên tĩnh như gà.

Lục Kiêu Kỳ đứng ở phía trước, con ngươi ám trầm nhìn chằm chằm về phía phi thuyền đang mở cửa.

Hai nam nhân đeo kính râm bước ra, người đầu tiên râu ria xồm xoàm, trên người còn có mùi hôi chua.

Đại Vệ râu ria xồm xàm: “Chỉ có ngươi?”

Phàm Tử hơi mập đứng phía sau hắn ta nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy cái túi đơn sơ và một người máy xấu bức thậm chí còn bị thiếu linh kiện, bĩu môi khinh thường.

Đại Vệ đốt điếu thuốc, phả ra một vòng khói: “Thực mẹ nó hoang vắng.”

Mạc Cổn Cổn rụt rụt đầu.

Nói rồi, tầm mắt hắn mịt mờ đảo qua túi áo của Lục Kiêu Kỳ, mơ hồ nhìn thấy hai cái tai màu đen, nhíu mày: “Chậc.”

Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ ngực: “Là của tôi.”

Đại Vệ dùng đầu ngón tay đang cầm điếu thuốc chỉ chỉ: “Anh em, chuyến này tôi cũng không dễ dàng gì, nếu đưa anh rời khỏi đây anh có thể trả cái gì?”

Phàm Tử đã dạo quanh một vòng, lúc về lắc đầu một cách khinh bỉ.

Đại Vệ hít một hơi thuốc: “Phắc!”

Lục Kiêu Kỳ: “Tôi có hai căn nhà ở tinh cầu Celta.”

Hai mắt Đại Vệ sáng ngời, sau đó nói đầy đề phòng: “Mày sẽ không phải là quân cẩu thối tha đấy chứ.”

Lục Kiêu Kỳ: “Đã từng, rơi vào hố đen rớt xuống đây.”

Đại Vệ: “Vậy chả khác nào mày lừa bố rồi? Bây giờ mày chính là người chết, hai căn nhà kia của mày cũng đã bị tịch thu!”

Lục Kiêu Kỳ: “Là tổ nghiệp, tôi có thể bán đi.”

Đại Vệ: “Dựa vào gì mà tao có thể tin mày được.”

Lục Kiêu Kỳ: “Các anh đi tay không một chuyến, lỗ.”

Phàm Tử có hơi phẫn nộ: “Cái tên này…”

Đại Vệ vươn tay: “Được, ông nhận! Đã thỏa thuận giá cả xong, nếu sau này trả thiếu, liền dùng khí quan của mày đến trả!”

Lục Kiêu Kỳ cũng không nói gì, nhảy lên Thừa Phong.

Lúc này, Thừa Phong không khác gì vật chết, Lục Kiêu Kỳ có thể tự do thao tác, tăng thêm độ tin cậy.

Người máy lên phi thuyền, Phàm Tử và Đại Vệ vừa xoay người, khóe miệng liền lộ ra một độ cong quỷ dị.

Đại Vệ liếm liếm môi, bên dưới kính râm có một tia màu đỏ lóe lên rồi biến mất.

Phi thuyền bay khỏi tinh cầu, Mạc Cổn Cổn nhô đầu ra khỏi túi áo, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không kịp chớp mắt.

Lục Kiêu Kỳ chọt chọt.

Thực sự có hơi cao, Mạc Cổn Cổn run run rẩy rẩy lại lùi về túi áo.

Nhóc nhìn lén hai người kia, luôn cảm thấy trên người bọn họ có chỗ nào đó hơi kỳ lạ, cũng nói không nên lời là chỗ nào không đúng. Người Mạc Cổn Cổn đã gặp chỉ có một mình Lục Kiêu Kỳ, cho nên nhóc cũng không đặc biệt nghi hoặc, chỉ xem như Đại Quái Vật mới khiến người thoải mái, còn người khác cứ không giải thích được sao ấy.

Phi thuyền tiến vào tinh tế.

Mạc Cổn Cổn còn chưa kịp ló đầu ra khỏi túi áo của Lục Kiêu Kỳ, liền nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Nhóc len lén ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân có hốc mắt hãm sâu, tóc xám trắng như cỏ, hai mắt hiện lên sát ý hung ác.

Hắn ta móc ra một vật, đang chuẩn bị bắn Lục Kiêu Kỳ.

Mở to miệng, lộ ra hàm răng trắng toát ở bên trong, trên mặt còn dính chút máu tươi: “Cút cho tao!”

Lục Kiêu Kỳ nghiêng người, né khỏi viên đạn, đường nhìn có hơi ám trầm.

Nam nhân còn đang phát điên, từ sau tuôn ra một câu thô tục, Đại Vệ chửi ầm lên: “Mẹ kiếp tên điên này! Ra đây làm gì!”

Con ngươi nam nhân chợt co lại, thân thể bắt đầu lạnh run, sau đó hắn ta che háng lại bắn tiếp một phát.

Phàm Tử trực tiếp nhảy qua, vật ngã nam nhân.”Đại Vệ ca, em dẫn nó về đây.”

Nói rồi, Phàm Tử lộ ra ánh mắt khinh bỉ, “Đấu với tao? Chỉ bằng mày?”

Nam nhân kia nức nở vài tiếng, kêu vài tiếng như vịt đực, hắn quay đầu lại nhìn qua đầy thù hận: “Cút, cút cút!”

Ánh mắt Đại Vệ hung ác, chờ đến khi Lục Kiêu Kỳ xoay đầu sang, đã chuyển thành mỉm cười: “Chê cười rồi.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu, coi như là trả lời.

Rất hiển nhiên, Đại Vệ không chuẩn bị nói thêm về tên điên, thái độ lại tốt vài phần: “Đi thôi, dẫn anh đi nhận phòng.”

Lục Kiêu Kỳ đảo mắt nhìn Thừa Phong bị bỏ lại, xoay người rời đi cùng Đại Vệ.

Căn phòng rất nhỏ, có thể nói là rất chật hẹp. Không gian chật chội, thậm chí Lục Kiêu Kỳ phải cúi đầu mới có thể đi vào.

Đại Vệ đưa người tới cửa, “Anh ở trong này.”

Lục Kiêu Kỳ không biến sắc.

Đại Vệ nói: “Thức ăn sẽ phát mỗi ngày một lần, gõ cửa anh ra nhận là được, không có chuyện gì đừng ra ngoài.” Hắn lộ ra nụ cười quỷ dị: “Nếu như anh thực sự muốn đi ra, đến lúc bị Tên Điên phát hiện, có xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu.

Đại Vệ hít một hơi thuốc, xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Đóng cửa lại, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm cái giường chỉ có nửa thước, nghiêng người ngồi xuống, con ngươi xa xăm.

Mạc Cổn Cổn thấy chung quanh chỉ còn lại nhóc và Đại Quái Vật, lúc này mới thận trọng nhô ra, nhóc nhìn chằm chằm hoàn cảnh kỳ lạ kêu ư ư.

Thu hồi sự âm trầm nơi đáy mắt, Lục Kiêu Kỳ nói: “Sẽ tốt ngay thôi.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu nhỏ, mới nãy nhóc có thấy ‘Tên Điên’ kia, nhóc không hiểu mấy người này nói gì, chỉ cảm nhận bằng trực giác. Chỉ có Tên Điên kia hình như có hơi bình thường, còn hai người có vẻ mặt bình thường này, mỗi người đều toát ra âm khí lạnh như băng.

Lúc tới gần, nhóc cũng nhịn không được lạnh run.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ âm trầm, sau khi nằm xuống, anh đặt nhóc con ở trước ngực.

Gần như môi của Lục Kiêu Kỳ không nhúc nhích: “Ngủ một giấc trước đã.”

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn trả lời, ôm măng nhỏ hai mắt nhắm nghiền, nhóc cảm thấy chung quanh rất lạnh lẽo, chung quanh bị bao bọc bởi mùi bụi bặm hôi hám.

Bên kia, Thừa Phong âm thầm mở ra, chip bắt đầu hoạt động.

Một chiếc phi thuyền kỳ quái, không hiểu sao lại đi tới một tinh vực không hề có người, vẻ mặt của người ở trên phi thuyền cũng quỷ dị.

Thừa Phong không dám gióng trống khua chiêng, hành động rất thong thả.

Nằm ở trên giường, Lục Kiêu Kỳ từ từ nhắm hai mắt lại, cứ như đã ngủ say, hô hấp của anh cũng dần dần bình ổn.

Nhóc con trốn trong lồng ngực anh run run tai.

Mạc Cổn Cổn nghi ngờ ngẩng đầu, nắm lấy góc áo của Đại Quái Vật, bên ngoài là tiếng gì vậy, ồn quá. “Mở cửa đi, cùng ra chơi nè.”

Là ai vậy ta.

Có cái gì đó kéo lê trên đất phát ra tiếng chói tai, sau đó còn có một tiếng tiếng rên đầy đau đớn nữa.

Lông của Mạc Cổn Cổn xù lên, nhóc có hơi sợ, nhịn không được chui xuống dưới cằm của Đại Quái Vật.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, lại như gần như xa. Nhưng tiếng gõ cửa cũng không dừng lại, tiếng gọi lại như nỉ non bên tai.

“Đến chơi nè, tại sao lại không để ý đến tôi.”